Chuyển ngữ: WanhooHoắc Thừa Vọng đưa binh phù cho Ninh Thư, Ninh Thư không cầm, cô bảo: “Hoàng đế con à, từ giờ trở đi, đây sẽ là đồ của con, cái binh phù này sẽ là chỗ dựa cho con, con phải giữ nó.
Mẫu hậu cũng sẽ dưỡng già trong cung, có vấn đề gì thì cứ hỏi đại thần.”Hoắc Thừa Vọng cười hở hàm răng trắng: “Mẫu hậu đâu có già, nếu như mẫu hậu muốn sống với phụ hoàng thì đều được hết.”“Đừng nhé con, phụ hoàng con hận ta thấu xương, mẫu hậu không muốn đi đâu, chỉ sống an nhàn ở hậu cung thôi.” Ninh Thư vội vàng xua tay.“Hoàng đế con này, giờ con đã là người đứng đầu vạn dân, làm gì cũng phải nhìn trước ngó sau, chăm học với tiên sinh vào.
Chuyện triều đình thi hành theo con đường Trung dung, bất cứ chuyện gì cũng phải có mức độ.
Mẫu hậu phải nói đi nói lại rằng, chính con phải cầm chắc binh phù, tuyệt đối không được để cho kẻ khác lừa mất.
Nó chính là nơi con gửi thân gửi phận vào đấy.”Hoắc Thừa Vọng túm lấy bàn tay đang đặt trên đầu mình: “Con biết mẫu hậu trả giá rất nhiều vì con, con mong mẫu hậu có thể mau chóng vui vẻ trở lại.”“Trước đây mẫu hậu đã nói với con câu này, giờ con mong mẫu hậu được vui vẻ.” Hoắc Thừa Vọng nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt chân thành.Ninh Thư cười bảo: “Mẫu hậu rất vui vẻ.”Dù Hoắc Thừa Vọng đã trở thành hoàng đế, thế nhưng chuyện triều chính vẫn chưa đến lượt cậu bé quyết định.
Hoắc Thừa Vọng cũng không nhắng nhít mà chỉ từ từ học hỏi.Quá nửa chuyện triều chính đều là lão thái sư quyết định, bỗng nhiên quyền lực vô cùng.
Thế nhưng lão thái sư cũng chẳng dám kiêu căng, thứ nhất là hoàng đế có binh quyền trong tay, thứ hai là còn có một ông Trấn quốc công bên cạnh, và cả một thái hậu nhìn qua thì tưởng không quản lý chuyện hậu cung nữa.“Thỉnh an thái hậu nương nương.” Huyên hoàng quý phi, à nhầm, giờ phải là hoàng thái quý phi hành lễ với Ninh Thư.Ninh Thư hỏi thăm: “Tại sao không cố chăm mình, muội xem, muội lại gầy hơn ngày trước rồi.”Bây giờ ăn ngon ngủ ngon, không còn đấu đá, sống rất an nhàn.
Vậy nên Ninh Thư thấy Huyên hoàng thái quý phi hốc hác thì cảm thấy rất hậm hực vì đã không bảo ban được.“Đa tạ thái hậu nương nương đã quan tâm, chỉ cần thần thiếp nhớ đến con yêu nữ kia là lại nghẹn họng, thần thiếp rất căm tức.” Huyên hoàng thái quý phi căm hờn, “Nương nương, khi đó ngài nói có thể trả thù, nhưng mà giờ con yêu nữ đang sống rất hạnh phúc.”Lại nói, được phủ thái sư hợp tác cũng do có Huyên hoàng thái quý phi có lời.
Phủ thái sư đang dần yếu hơn, vả lại cũng không có đời sau trội hẳn.
Ban đầu định trông cậy vào quý phi trong cung có thể sinh người kế thừa, chưa biết chừng có thể giúp gia tộc trở lại vinh quang một lần nữa.Khó khăn lắm mới mang thai được nhưng rồi lại sảy thai, đã thế cơ thể còn bị tổn thương thành ra không thụ thai được nữa.
Vậy nên Ninh Thư đã hứa chỉ cần lật đổ được Hoắc Khanh, để Hoắc Thừa Vọng lên ngôi hoàng đế, vậy thì sẽ cho lão thái sư gia nhập Nội Các, trở thành Đại học sĩ đứng đầu ngay.
Chức vị này được xem như là chức cao nhất trong các quan văn rồi.Thái sư đồng ý, một thằng nhóc con lên ngôi hoàng đế thì đương nhiên là ông có quyền to hơn rồi.Rồi đùng một cái, chắc là thái sư không ngờ Tiêu gia lại giao binh quyền ra đâu.
Binh quyền vào tay hoàng đế, vậy thì cái ngôi vị hoàng đế này càng thêm vững chắc.Xuất phát từ bảo vệ mình nên Tiêu gia mới muốn lôi Hoắc Khanh xuống.
Lý do Tiêu gia không trao binh quyền là bởi Tiêu gia biết Hoắc Khanh cảnh giác Tiêu gia, không còn binh quyền thì không bảo vệ được hoàng hậu và hoàng tử trong cung.
Bàn giao binh quyền đồng nghĩa với cái chết.
Thật ra binh quyền chỉ là một củ khoai lang nóng bỏng tay thôi, vậy nhưng bất ngờ thay nó còn cứu được cả mạng sống.“Chết không phải