Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư cảm thấy chuyện hồ ly sinh non chắc là chiêu trò của Huyên hoàng thái quý phi, nhưng mà Ninh Thư cũng không có ý kiến gì, cứ làm như mình không biết.Sau khi hồ ly sinh non thì nằm ngơ ngẩn trên giường nhưng lại không có vẻ gì là đau đớn.
Hoắc Khanh ôm con hồ ly, liên tục thủ thỉ rằng sau này sẽ lại có.Con hồ ly ngắm Hoắc Khanh, mặt hắn đã hóp đi nhiều, ánh mắt vô cùng lo lắng đầy yêu thương.
Vậy mà chẳng hiểu sao con hồ ly lại chán ngấy, thậm chí còn thấy may vì đứa bé này đã biến mất.Nếu như sống cả đời ở phủ thái thượng hoàng như Hoắc Khanh thật thì đâu còn niềm vui cuộc sống nữa.Ngày nào cũng nhìn mặt Hoắc Khanh nên cảm thấy hơi chán thật.
Con hồ ly cảm thấy tình yêu của Hoắc Khanh và cô đã bước vào giai đoạn xuống dốc rồi, không còn cảm thấy mới mẻ nữa.
Chẳng lẽ cuộc sống ở cổ đại của cô sẽ gói gọn trong phủ thái thượng hoàng thế này ư? Con hồ ly muốn ra bên ngoài kia cơ.Một mặt khác, con hồ ly cũng cảm thấy Hoắc Khanh không còn cuốn hút như ngày trước nữa.Em không yêu anh vì tiền bạc và địa vị, thế nhưng tiền bạc và địa vị là những thứ tượng trưng tuyệt đối cho sức hút của một người đàn ông.
Đàn ông quyến rũ bởi có sự nghiệp, mà Hoắc Khanh đây đã bị cướp mất cái ghế hoàng đế, hào quang xung quanh đã bị mất đi rất nhiều.Hắn đã trở thành một kẻ tầm thường, cả đời quanh quẩn trong phủ thái thượng hoàng.
Con hồ ly chỉ nghĩ đến sẽ sống hết đời như thế là đã cảm thấy khó thở.Cô muốn trốn khỏi nhà tù này.Hoắc Khanh cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong thái độ của hồ ly với hắn, nhưng mà hắn cũng không ý kiến gì.
Hắn từ bỏ tất cả, hắn chỉ có hồ ly thôi.
Hắn phải giữ hồ ly bằng mọi giá, cô là thứ duy nhất còn sót lại trong cuộc sống của hắn.Không có ngôi vị hoàng đế, thê tử và con trai thì như kẻ thù.
Hắn chỉ còn lại hồ ly trong cuộc sống cô quạnh này thôi.Hoắc Khanh càng tốt với con hồ ly, con hồ ly càng cảm thấy phiền với Hoắc Khanh như vậy, cô ta càng muốn rời khỏi cái nơi khiến người ta khó thở này.Hoắc Khanh suốt ngày hậm hực, cứ nhìn về hướng hoàng cung và có một chút hối hận hỗn loạn.
Hắn đã từng là hoàng đế trên đỉnh vinh quang, tại sao không thể cùng có ngôi vị hoàng đế và Hồ Nhi chứ?Thỉnh thoảng Hoắc Khanh và hồ ly sẽ cãi vã, con hồ ly khóc lóc đòi rời khỏi đây, nhưng Hoắc Khanh không thả hồ ly đi được.
Nếu như hồ ly đi mất, vậy thì mọi chuyện hắn làm, hắn từ bỏ mọi thứ còn có ý nghĩa gì nữa.Tóm lại là cuộc sống không hạnh phúc.Ninh Thư lại nhận được tin con hồ ly tức điên khi lại trốn khỏi phủ thái thượng hoàng rồi lại bị giám thị bắt về.
Hoắc Khanh chẳng buồn hỏi han nữa, giữa hai người chỉ còn thù ghét nhau.
Hoắc Khanh tức tại sao hồ ly không hiểu cho hắn, hắn đã hy sinh vì hồ ly thế cơ mà.
Hồ ly thì tức Hoắc Khanh ích kỷ, chỉ bó buộc mình ở một chỗ, sống mà không vui vẻ.Đến tận lúc này Hoắc Khanh mới thấu được hồ ly khác rồi, hồ ly bây giờ chỉ trốn ra ngoài mưu cầu danh lợi thôi.
Các phu nhân và cô gái khác thì đều không bước ra khỏi cửa nửa bước, còn hồ ly đây thì ở nhà là như bắt nàng ấy đi chết đến nơi.Ninh Thư cười khẩy, có một số tình cảm vô cùng trung thành, nhưng lại không vững chãi được khi bị thời gian và những chuyện vặt vãnh bào mòn.Bánh xe tình yêu cao cả nói mòn là mòn rồi.Ninh Thư gọi Hoắc Thừa Vọng qua cung ăn cơm, giờ nhiệm vụ của cô đã hoàn thành rồi, chắc là không lâu nữa sẽ rời khỏi thế giới này.
Trước khi đi cô muốn ăn cơm với thằng con tạm thời này.Hoắc Thừa Vọng lớn nhanh như thổi, cao đến cằm Ninh Thư rồi.
Lúc ăn cơm thì món nào cũng ăn, lại cũng chẳng ăn nhiều, không đoán được là thằng bé thích ăn cái gì ghét ăn cái gì.
Thằng bé đã biết giấu những thứ mình yêu thích để không ai hay biết.Ninh Thư gắp món ăn yêu thích