Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư bị bé rong biển lôi xuống đáy biển làm Ninh Thư cảm thấy chuyện hối hận nhất đời này đó là đã biến rong biển thành linh sủng của mình.Nó không có suy nghĩ, mọi cố gắng giao tiếp đều thất bại.Ninh Thư hệt như một gốc rong biển bị bé rong biển trồng bên cạnh nó.Ninh Thư sờ xung quanh thấy sột soạt, chắc là dưới đất là đá san hô gì đấy.Ninh Thư thử giao tiếp với bé rong biển, nhưng bé rong biển chỉ gửi cho Ninh Thư một cảm xúc buồn, không hiểu Ninh Thư đang nói gì.Ở dưới biển khó thở lắm rồi, Ninh Thư bảo bé rong biển đưa mình lên trên hít thở không khí một lúc đi, không thở nữa là cô sẽ chết mất.Giao tiếp với rong biển rất nhiều lần, cuối cùng bé rong biển cũng đã đưa Ninh Thư lên mặt biển, Ninh Thư vừa hít được một hơi thì rong biển lại kéo cô xuống ngay.
Một lúc sau lại đưa cô lên mặt biển rồi lại kéo xuống đáy biển.
Trình tự đó cứ lặp đi lặp lại vô số lần.Thiểm Phong đứng bên bờ biển ngắm chủ mình cứ lúc lúc là lại thò đầu lên rồi lại thụt đầu xuống.Ninh Thư: Mệt mỏi không thiết sống nữa.Đúng thật là không biết nên bình luận thế nào luôn.Bị rong biển dằn vặt hết lần này đến lần khác, Ninh Thư nhận ra mình đã hoàn toàn thích nghi được với nhiệt độ lạnh thấu xương của nước biển.
Cơ thể cô không cảm nhận được lạnh nữa, chắc là lạnh đến cóng rồi nên không cảm nhận được đây mà.Ninh Thư ở lì bên cạnh bé rong biển, nguyên khí trong biển cũng dồi dào lắm, Ninh Thư cảm thấy cơ thể mình đang dần rắn chắc hơn.Trong khoảng thời gian này, Ninh Thư đã nắm bắt được tình hình xung quanh đây.
Ở đây chỉ có một con linh thú là bé rong biển thôi.
Có lúc Ninh Thư đã mò thấy khúc xương con gì đó, cô đoán là linh thú trong biển bị rong biển quấn lấy và chết ở đây.Ninh Thư không hiểu tại sao một cây rong biển lại tiến hóa thành vậy nữa, tóm lại là cô nghĩ không ra.
Cô lại thử giao tiếp với bé rong biển, nhưng rong biển vẫn ngây ngốc không hiểu.Đúng thật là! Tại sao cô cứ gặp được những thể loại ngây thơ thế này nhỉ? Hết xác sống rồi giờ lại chui ra rong biển? Chẳng biết sau này còn sinh vật nào không nữa?Rong biển để mặc Ninh Thư ngồi xổm bên cạnh mình, chỉ ngồi xổm chẳng làm gì cả bên cạnh nó thế thôi.
Ninh Thư định đi và rong biển lại quấn chặt lấy cô, không cho cô nhúc nhích.Má, giờ là phải chết già ở cái thế giới này à?Không có cái chết nào khổ hơn cái chết bị rong biển quấn chết!Ninh Thư chẳng có việc gì làm và đành phải tu luyện.
Được cái tu luyện dưới biển nhanh hơn trên đất liền nên cũng được xem như là chút an ủi duy nhất trong sự đau khổ này.Ninh Thư tê hết cả chân với cái con rong biển ngây ngô, đao thương bất nhập.
Kém cỏi mới khổ thế này đây.“Giúp tôi với hệ thống 2333 ơi.” Lần đầu tiên Ninh Thư xin sự giúp đỡ của 2333.Trong đầu lách tách tiếng điện chạy rất lâu nhưng 2333 chẳng nói gì cả.
Ninh Thư nghi là cái máy chủ bị cháy lắm.“Sao thế?” 2333 hỏi, bỗng nhiên cậu ta hét toáng lên, “Dưới mông cô có nhiều tủy linh quá.”Ninh Thư vội vàng sờ soạng khắp nơi, “Đâu đâu?”Ninh Thư sờ thấy một cái thứ giống như viên đá, cô hỏi: “Đây là tủy linh à?”“Úi chà, tủy linh kết tinh cả rồi, xịn xò nhé.” 2333 hớt hải, “Ở dưới còn có dịch tủy linh đấy.”Ninh Thư lại lần mò dịch tủy linh, dịch tủy linh cực nặng, kể cả có là dịch tủy linh thì cũng như thạch đông lạnh không tan trong nước biển.Rồi nhé, giờ thì cô đã hiểu một cây rong như rong biển trở thành như thế là do được tủy linh bồi đắp rồi.
Mỗi tội nó có sức mạnh mà không có não thôi.“Mau lên mau lên, chỗ này là năng lượng xịn cả đấy, cho tôi cả đi.” Cuối cùng thì 2333 cũng xem trọng một dạng năng lượng.Ninh Thư đưa tủy linh kết tinh cho 2333, ngoài ra cũng không lấy thêm gì khác.
Cô cầm một cái tủy linh như thạch đông lạnh lên