Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư nhìn rong biển ngây thơ bơi lội dưới biển mà không cả tức nổi.Phải chi có hào quang trí tuệ ở đây thì cô đã ban phát cho nó rồi.Ninh Thư muốn 2333 nghĩ cách cái là 2333 im thin thít ngay, Ninh Thư bực bội: “Lấy đồ của người khác thì cũng phải đáp lại cái gì chứ.”Giờ thì Ninh Thư đã hiểu, chắc là nó thấy nơi mình sống màu mỡ nên rong biển bắt cô ngồi im một chỗ là để chia sẻ đây mà.
Vậy mà cô và rong biển không tài nào hiểu ý nhau được.Rong biển sống ở đây vậy cũng xem như là cái số của nó.2333 tiếc rẻ vô cùng: “Đổi thì đổi được, nhưng cửa hàng giao dịch của cô vẫn chưa mở nên không đổi được.”Ninh Thư: ...Mẹ nó, cô nhất định phải mở được cái cửa hàng giao dịch quỷ quái đó ra.“Có trí tuệ đan cấp thấp đấy cô có muốn đổi không? Tôi sẽ lợi dụng lỗ hổng hệ thống để giao dịch cho cô một ít, nhưng mà chỗ tủy linh đó đều là của tôi nhé.” 2333 thều thào, “Tôi sắp cạn kiệt năng lượng rồi.”Định mệnh, đúng là một cái bộ máy thâm thúy và đê tiện.Ninh Thư phẩy tay bảo, “Giao dịch đi giao dịch đi.”“Quý khách đợi một chút nhé, có ngay đây ạ.” Giọng 2333 rất vui sướng.Ninh Thư cảm thấy mình lại bị bẫy rồi.Chốc lát sau, trong tay Ninh Thư xuất hiện năm viên thuốc ánh đỏ nhè nhẹ.
Mùi của nó nất nồng, ngửi thử thôi mà đã cảm thấy trí não thông minh hơn nhiều, cái gì không hiểu đều hiểu cả.Đây là trí tuệ đan đấy.Ninh Thư đang định đút trí tuệ đan cho rong biển thì lại nhận ra nó không có mồm, cô đút thuốc cho nó kiểu gì đây nhỉ?Hình như biết cái này có lợi hay sao mà ở gốc cây rong biển bỗng nhiên ngoác ra một cái lỗ giống cái miệng đợi Ninh Thư bón cho ăn.Tam quan Ninh Thư luôn phải bị khiêu chiến, mẹ nó, rong biển cũng có mồm nữa à.Cô vứt luôn cả ba viên trí tuệ đan vào mồm rong biển.
Rong biển rắn như sắt rung rung lá rong bởi không chịu nổi.Ninh Thư quyết định xóa bỏ quan hệ linh sủng với rong biển.
Rong biển chỉ sống được dưới biển thôi, có mang theo bên mình cũng vô tác dụng.Thoáng cái mà Ninh Thư đã mất liên lạc với ý thức của rong biển.
Rong biển hơi lơ mơ, không hiểu đang xảy ra chuyện gì.Ninh Thư ngồi lên lưng Thiểm Phong và rời khỏi nơi đây.Ninh Thư nhét một viên trí tuệ đan vào mỏ Thiểm Phong rồi tự cho mình ăn một viên.
Đan dược mới vào miệng đã tan thành nước ấm và chẳng có cảm giác gì cả.Ninh Thư chẹp miệng một cái, hết rồi à?“Ối giời ơi, cô ăn trí tuệ đan đó hả?” 2333 rú lên sợ hãi, bắt chước giọng nói vô cùng sợ hãi bằng máy chủ, “Trí tuệ đan này là thức ăn của súc vật đó, trước giờ chưa có ai ăn nó hết á.”Ninh Thư: Phắc diu...“Người ăn có tác dụng phụ không?” Ninh Thư che mặt sốc nặng, chắc chắn đây là lịch sử đen tối nhất mà cô không dám nhìn nhận.2333 im lặng rồi bảo: “Chưa ai từng ăn nó cả nên không biết có tác dụng phụ nào không.
Nếu có tác dụng phụ thì cô phải nói cho tôi biết đấy để tôi ghi chép lại số liệu.”Ninh Thư: Muốn chết quá.Đây chính là hậu quả của thiếu kiến thức đấy.
Mà quan trọng nhất là có một cái hệ thống không đáng tin bên cạnh.Hiện giờ tốc độ của Thiểm Phong cực nhanh, chẳng mấy mà đã bay xa biển.Ninh Thư vỗ cánh đại bàng để bảo nó xuống dưới.Ninh Thư không gặp ai trên đường hết.
Ninh Thư muốn kiểm tra xem năng lực của mình đến đâu.
Có gặp linh dược hay một số bảo vật gì mà được linh thú bảo vệ là Ninh Thư cuỗm ngay.Cô nhìn thấy một linh quả có thể đả thông kinh mạch, nhưng linh quả đang đó được một con gấu hung dữ bảo vệ.Ninh Thư có hơi