Chuyển ngữ: WanhooKhông biết Lưu Tần Dương nói gì với họ mà những người đó không đến làm phiền Ninh Thư nữa, bơ người tên Ngụy Lương Nguyệt nhất có thể.Rõ ràng trước đó yếu như gà, vậy mà giờ lợi hại hơn họ, họ lại còn phải nhờ vả đủ đường vào cái con người đó nữa chứ.
Họ được cưng ở Thiên Đạo Tông, giờ đi chung với tên phế vật thì khinh khỉnh, họ cảm thấy Ngụy Lương Nguyệt nên tâng bốc họ mới đúng.
Quanh đi quẩn lại là khó chịu trong lòng thôi.Dù cho Ngụy Lương Nguyệt của giờ có lợi hại, thế nhưng hình tượng phế vật dâm dê đã ăn sâu vào máu họ, họ cảm thấy mất mặt khi đi cùng với phế vật.Ninh Thư nhìn các đệ tử, cô cảm thấy thâm nhất phải là Lưu Tần Dương mặt tròn thân thiện ấy, lúc có việc cần nhờ người ta là giả tạo thôi rồi.
Các đệ tử Thiên Đạo Tông khác đều ngạo mạn, chẳng mấy khi nói chuyện với cô.
Lưu Tần Dương thì khác, hắn thân thiện lắm.Nếu không phải cô không có bản đồ đến cung điện, Ninh Thư đã chẳng đi cùng những người này.Trong tay Ninh Thư chỉ có bản đồ vô cùng đơn giản của ông bố Ngụy thôi, chẳng có liên quan gì đến cung điện hết.
Ông bố Ngụy hiểu khả năng của thằng con mình lắm, có nằm mơ ông cũng chưa từng mong thằng con mình cướp được Tiên phủ.Nhóm người di chuyển đến cung điện, dọc đường có gặp linh thảo linh quả gì đó đều hái hết, chẳng cho Ninh Thư quả nào.Bảo vật thì đều có linh thú bảo vệ, các anh chị này không giết được linh thú nên mới lấy linh quả ra cho Ninh Thư, bảo là chia chung.Ninh Thư trợn trắng mắt, mệt mỏi thật sự.
Các anh chị cũng kệch cỡm quá rồi đấy, vừa muốn người ta giúp lại cũng xa lánh người ta.
Họ mà giết được linh thú thì không có bảo vật cho cô.
Họ mà không giết được thì sẽ cho Ninh Thư ít đồ, bảo Ninh Thư giết linh thú cùng.Tóm lại là không xem Ninh Thư là người cùng đẳng cấp.Ninh Thư cầm linh quả Lưu Tần Dương cho cất vào túi trang bị.
Cô siết nắm tay rồi nện một phát vào linh thú rắn.
Khả năng phòng ngự của con linh thú này cực mạnh, nhóm Lưu Tần Dương đánh lâu vậy rồi nhưng vẫn không giết được nó.Ninh Thư cảm thấy tay của mình như đấm vào lốp xe thôi, chẳng bị xây xát gì.
Ninh Thư rút kiếm ra ngay, cô điều động khí và đâm vào đầu con rắn.
Sau lại điều động khí tiếp rồi bổ thân con rắn từ đầu đến đuôi.
Máu tươi bắn tung tóe, thịt rắn tanh hôi trắng bệch lộ ra.Một con rắn bị Ninh Thư bổ làm hai nửa ngay lập tức.Thiểm Phong sà từ trên cao xuống cắp lấy xác rắn, rõ ràng là nó cắp con rắn này đi đánh chén.“Ọe...” Mùi máu tanh làm hai nữ đệ tử vịn vào cây nôn mửa.Các nam đệ tử thì cảnh giác và thăm dò Ninh Thư.
Đây là cái thằng phế vật đó à? Sao hắn ta lại lợi hại vậy chứ? Bốn người họ cùng hợp lực cũng không qua được lớp phòng ngự của con rắn lớn này.
Ấy vậy mà Ngụy Lương Nguyệt lại chém đứt thân rắn mà chẳng mất chút sức nào.Họ cũng không thấy hắn ta dùng nguyên khí, chẳng lẽ khỏe đến vậy ư?Ninh Thư lau sạch máu trên thanh kiếm của mình rồi nhét vào túi trang bị.Mắt Lưu Tần Dương sáng rực, ngạc nhiên hỏi: “Ngụy sư đệ, đệ lợi hại thế này mà cái tiếng phế vật ở đâu ra thế?”“Có kẻ ghen tỵ ta có vị hôn thê như Sư Tuệ Đế nên mới chửi ta là phế vật ấy mà.” Ninh Thư bảo: “Có bao giờ ta nhận mình là phế vật đâu.”Lưu Tần Dương ờ một tiếng.
Hình như mọi người đều bảo Ngụy Lương Nguyệt là phế vật nên tất cả mọi người đều nói hắn là phế vật.
Còn về Ngụy Lương Nguyệt có là phế vật thật hay không thì không ai biết.
Nhưng cũng tại dáng