Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư chưa từng nghĩ rằng mình sẽ sở hữu không gian này.
Thứ nhất là bởi thế giới này sắp chết, thứ hai là Ninh Thư không dám chắc mình để lại không gian này cho Ngụy Lương Nguyệt là tốt hay xấu nữa.Ngụy Lương Nguyệt chỉ là con thí tốt, không có số mạng chống đối ông trời.
Anh ta mà có cái gì tốt thật đều đưa cho người khác cả, sợ là có cái này sẽ quay lại cái kết cũ mất.Nghĩ đi nghĩ lại, Ninh Thư vẫn quyết định sẽ trả thế giới này về nơi sáng tạo quy luật.2333 hỏi Ninh Thư: “Cô nghĩ chắc chưa? Ở đó có rất nhiều lưỡi gió không gian, mà đường đến đó khó khăn lắm.
Đi đến đó bằng linh hồn cô rồi bị lưỡi gió không gian chém trúng là sẽ biến mất luôn đấy.
Có thật sự đáng chỉ vì một cái thế giới rác rưởi như thế không? Dù nó có trở về nơi sáng tạo quy luật thì cũng chưa chắc nó đã tự sáng tạo ra được quy luật đâu.”Ninh Thư bặm môi suy tư.
Cô quý cái mạng này hơn bất cứ ai, cô không muốn chết nhưng cô đã hứa với thế giới là sẽ đưa nó trở về nơi sáng tạo thế giới rồi.
Phải làm sao bây giờ đây?Ninh Thư đắn đo rất lâu, sau rồi cô dẹp hết tất cả để khoanh chân tu luyện trên giường.
Mặc dù vậy, hơi thở của cô cứ hỗn loạn, thở sai nhịp, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.Ninh Thư khó chịu siết nắm tay, cô bảo với 2333: “Tôi quyết định rồi, nếu tôi đã hứa thì phải đi thôi.
Tôi mà có chết thì cũng tại tôi cả.”Điều quan trọng nhất trong cách làm người đó là không thẹn với lòng.
Với trạng thái này của cô thì cũng chẳng thể nào mà hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được.2333 lặng đi rồi bảo: “Được rồi, tôi sẽ cố gắng bảo vệ cô.”Ninh Thư cười: “Cảm ơn cậu.”Một lúc sau linh hồn Ninh Thư cầm không gian thế giới rời khỏi cơ thể Ngụy Lương Nguyệt.2333 đưa Ninh Thư vượt ra ngoài thế giới, lúc bay lên trên cao thì gặp ngay trận gió.
Ninh Thư có hơi khó khăn trong việc tránh các trận gió này.“Giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.” 2333 bảo, “Đây chỉ là trận gió bình thường thôi, ra ngoài thế giới này còn nhiều trận gió kinh khủng hơn nhiều.
Có khi cô chưa cả đến nơi thì linh hồn đã biến mất rồi.”Ninh Thư cắn môi, kiên quyết: “Đi đi.”“Ninh Thư này, não cô có vấn đề thật đấy.” 2333 như đang thở dài.Ra ngoài thế giới nhiệm vụ rồi Ninh Thư bước vào một nơi bốn bề mênh mông trắng xóa, 2333 giải thích cho Ninh Thư hiểu: “Đây là khe của thế giới này với thế giới khác.
Ở đây có các lưỡi gió và không gian sụt lún.
Cô phải thật chú ý vào, đừng có mà đầu hàng, đầu hàng là không ai cứu được cô đâu.”“Tôi biết rồi.” Ninh Thư tập trung tinh thần, vừa đi vừa chú ý xung quanh.Một lưỡi gió không gian bay vụt trong im lặng đến mặt Ninh Thư.
Ninh Thư nghiêng đầu né được lưỡi gió đó nhưng hình như bị chém mất một đoạn tóc rồi.
Hiện giờ Ninh Thư đang ở thể linh hồn, mỗi một bộ phận của cơ thể đều là sức mạnh linh hồn cả, mất một đoạn tóc đồng nghĩa với linh hồn Ninh Thư sẽ yếu đi một chút.Ninh Thư không dám chểnh mảng, cô đi vô cùng chậm và càng cẩn thận hơn.
Không chỉ phải để ý lưỡi gió không gian mà còn phải chú ý cả không gian sụt lún nữa.
Nếu nhẵm vào không gian sụt lún cái là linh hồn cô sẽ vỡ tan ngay.“Hướng mười giờ và hướng hai giờ có mấy cái lưỡi gió không gian đấy, chú ý mà né.” 2333 bật màn hình quét nhưng cũng chẳng quét được bao xa.
2333 phải tiết kiệm năng lượng, không đủ năng lượng là nó và Ninh Thư sẽ không về được.Ninh Thư né tránh các lưỡi gió, dù đã được 2333 nhắc nhưng để có thể né được một lưỡi gió không gian thì vẫn bị lưỡi gió khác chém trúng.
Sức mạnh linh hồn Ninh Thư bắt đầu biến mất cực nhanh.Linh hồn Ninh Thư đã mờ nhạt hơn trước rất nhiều, vẫn chưa đến đích mà Ninh Thư sợ rằng