Chuyển ngữ: WanhooThả không gian thế giới xuống đây rồi Ninh Thư mới nhẹ lòng được.
Cô cảm thấy ở đây toàn mây tía Hỗn Độn vậy nên đã ngồi xuống tu luyện, điều động Tuyệt Thế Võ Công đưa mây tía Hỗn Độn vào cơ thể để làm linh hồn cô dẻo dai hơn.“Đừng chần chừ nữa, chúng ta phải về thôi, ở đây quá lâu rồi.” 2333 thấy Ninh Thư định tu luyện thì nhắc nhở.Ninh Thư bỗng nhớ ra một chuyện, cô hỏi: “Trong không gian kia có rất nhiều sinh vật giống như rong biển, chúng sẽ ra sao?”“Thế giới sẽ dần dần tạo ra quy luật cho mình.
Sinh vật sống trong nó sẽ tự khắc thích nghi với quy luật này.
Ninh Thư này, tôi phát hiện ra cô thích lo chuyện bao đồng thật đấy, cô không thấy mệt à?” 2333 khinh bỉ.Ninh Thư bĩu môi, “Tôi hỏi có câu thì cũng đâu mất miếng thịt nào.”Ninh Thư đứng dậy, đang định đi về thì thấy có bóng người ở phía xa.
Người này cao ráo, mặc áo gió đen và đang bay trên biển Quy Luật.
Nhoáng cái đã không thấy tăm hơi đâu rồi.Ông...!Ông chú y tế?Người cô mới nhìn thấy là ai? Ông chú y tế đúng không?Ninh Thư lắc đầu, đâu đúng được, sao ông chú y tế lại xuất hiện ở đây được chứ.
Nhưng mà đó là ông chú y tế thật mà.
Cô đã từng gặp ông chú hai lần, mà lúc biến thành xác sống còn ở chung với ông chú cực lâu nữa.Vậy nên Ninh Thư nhớ như in ông chú y tế.
Rõ ràng người vừa nãy là ông chú y tế, vấn đề là tại sao ông chú y tế lại ở đây?Tại sao tại sao tại sao?Ninh Thư xoắn hết cả não, biết thế đã gọi ông chú lại.
Cũng tại ông chú đi nhanh quá, cô chưa cả kịp gọi thì ông chú đã mất tăm mất tích rồi.Ninh Thư tìm manh mối ở chỗ 2333, “Này 2333, cậu có thấy cái gì vừa xong không?”2333 hỏi: “Thấy cái gì cơ?”Ninh Thư sồn sồn: “Thì là một người đàn ông mặc áo gió đen trông rất biến thái rất khủng bố mới bay trên biển Quy Luật đó.”“Cô hoa mắt rồi.” 2333 bảo, “Làm gì có ai bay trên biển Quy Luật được, mắt cô có vấn đề á.”Ninh Thư cáu kỉnh: “Con mẹ cậu, tôi nhìn thấy thật mà, một đống lù lù như thế mà cậu bảo tôi hoa mắt là hoa thế quái nào được.”2333 khẳng định: “Cô hoa mắt ấy.”“Tôi nhìn thấy thật mà, cậu phải tin tôi chứ.” Cô mới nhìn thấy ông chú trăm phần trăm thật mà.“Cô hoa mắt ấy.”Ninh Thư: ...Ninh Thư cứ luẩn quẩn trong lòng, chẳng lẽ cô hoa mắt thật? Không thể nào, thị lực của cô là 1.5 đó.Cô nhìn lướt xung quanh biển Quy Luật nhưng ngoài hàng nghìn hàng vạn thế giới thì Ninh Thư không tìm thấy bóng dáng của ông chú nữa.Ninh Thư đi về theo đường cũ.
Sức mạnh linh hồn đã mạnh hơn lúc đến đây nên cô rất ung dung trước lưỡi gió không gian, rất ít khi bị lưỡi gió chém trúng.Kết thúc chuyến đi an toàn và chỉ có ngạc nhiên, Ninh Thư về lại cơ thể Nguỵ Lương Nguyệt.
Mở mắt ra và cử động cơ thể, cô thấy cơ thể mình cứng đờ, các đầu khớp cứ kêu răng rắc liên tục.
Cô ngồi lâu quá nên rỉ đó à?Ninh Thư đi loanh quanh vận động cơ thể trong phòng một lát mới làm cơ thể này không cứng đờ nữa.Sau khi linh hồn và cơ thể đã hoàn toàn thích nghi nhau, Ninh Thư ngồi lên giường và tu luyện.Rồng vàng bơi lội trong đan điền hệt như một con rồng thật.
Ninh Thư lại lấy một tinh thể tuỷ linh cỡ bằng móng tay ra nuốt xuống.
Linh khí chảy ồ ạt vào đan điền như thể muốn phá vỡ đan điền đến nơi.Rồng vàng trong đan điền bơi lội vô cùng phấn khích, nó liên tục hấp thụ chỗ linh khí này.
Sau khi hấp