Chuyển ngữ: WanhooMà dù hai anh chị có yêu nhau trong cốt truyện, nhưng bản chất đó vẫn là mối quan hệ giữa đại gia và bồ bịch.
Khác mỗi mối quan hệ đó có chữ tình nên trông có vẻ đẹp đẽ thôi.Một mình Ninh Thư mà ăn hết hơn nửa cái liền, ăn no pizza luôn.Ninh Thư nhấc tay lên xem giờ và nói với Mạch Đoá Nhi: “Chúng ta nên đi thôi.”Mạch Đoá Nhi gật đầu, xách túi định theo Ninh Thư ra khỏi nhà.
Ninh Thư thấy cái mặt tái xanh của cô ta thì hỏi: “Cứ vậy mà đi thôi à?”Mạch Đoá Nhi thắc mắc, vuốt lại tóc tai: “Còn sao nữa chị?”“Giờ em như chết trôi ấy có khác nào đi đòi nợ đâu, chẳng đàn ông nào thèm nhìn cả.
Em đi trang điểm đi, trang điểm cũng tiếp thêm sức mạnh đấy.” Mạc Tước Phong mà gặp Mạch Đoá Nhi đáng thương thế này có khi còn xót cô ta ấy.Ninh Thư không chơi liều đâu.Mạch Đoá Nhi sờ mặt rồi trở về phòng ngủ, lúc trở ra đã được tô son đỏ chót, trông có sức sống hơn hẳn.“Rồi đi thôi.” Ninh Thư ra khỏi nhà với Mạch Đoá Nhi và đưa cô ta đến căn biệt thự mà Mạc Tước Phong tặng cho Mạch Đoá Nhi.Thanh Thuỷ Uyển là khu nhà giàu trong lành và yên tĩnh với bất động sản giá trên trời.
Căn biệt thự này ít cũng phải cả trên ba tỷ, mà nó cũng tượng trưng cho địa vị một người nữa.
Thế nên Ninh Thư mới bảo Mạc Tước Phong hào phóng đó.Mạch Đoá Nhi bảo: “Nó ở đằng trước, chị dừng ở trước đi.”Ninh Thư dừng xe lại và nhìn ngắm căn biệt thự sang trọng theo phong cách châu Âu.
Mới vào đến phòng khách mà đã thấy quá là xa hoa rồi.Không có ai trong biệt thự cả, Mạc Tước Phong vẫn chưa đến.Ninh Thư hỏi: “Cái biệt thự này đã được chuyển sang tên em chưa?”Mạch Đoá Nhi ngồi xuống ghế và lắc đầu: “Em có chìa khoá thôi chứ em không biết nó đã chuyển sang tên em chưa nữa.”Ninh Thư: ...Thế tức là Mạch Đoá Nhi chỉ sở hữu suông thôi, chứ căn nhà này chưa phải của cô ta.Ninh Thư lắc đầu, ngồi xuống sô pha đợi Mạc Tước Phong đến.
Ninh Thư ngắm căn nhà này một vòng, nó rộng vô cùng, mỗi cái sảnh mà đã rộng gần ba trăm mét vuông.
Chưa kể phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp, phòng vệ sinh và ti tỉ các phòng linh tinh khác.Căn nhà này khủng thật ấy mà chẳng có ai ở, đúng là lãng phí.Đến căn nhà này làm Mạch Đoá Nhi càng lo hơn, giống như bị cảnh vật tác động vào cảm xúc.Mạch Đoá Nhi bảo: “Trong tủ lạnh có hoa quả đấy chị, toàn là hoa quả nhập khẩu thôi, chị thích ăn có thể tự vào lấy nhé.”Ninh Thư chỉ ừ chứ không có ý định ăn.
Cô có thèm hoa quả nhập khẩu đâu, ăn hoa quả chẳng thà ăn tinh thể tuỷ linh.Ninh Thư nhìn giờ và hỏi Mạch Đoá Nhi: “Em hẹn giờ này với Mạc Tước Phong đúng chứ? Sao giờ mà anh ta vẫn chưa đến vậy?”Mạch Đoá Nhi ngồi thẳng lưng trên ghế, nắm tay siết chặt đặt trên đùi trông lo thấy rõ.
Nghe thấy câu hỏi của Ninh Thư thì trả lời: “Là giờ này đấy, chắc là anh ấy sẽ đến hơi muộn chút.”Mạch Đoá Nhi vẫn phải hỏi Ninh Thư: “Em nên nói chuyện có thai với Mạc Tước Phong thế nào đây chị Hy?”Ninh Thư trả lời qua loa: “Em cứ nói thẳng thôi, nên nói sao thì cứ nói vậy.”Ninh Thư nhìn chiếc đồng hồ treo tường đang kêu tích tắc, mà hình như kim đồng hồ cũng làm từ vàng hay sao.Hơn một giờ đồng hồ trôi qua, Ninh Thư nhìn theo kim đồng hồ đến đau cả mắt rồi, cô nhìn sang thì thấy Mạch Đoá Nhi vẫn ngồi thẳng lưng trên ghế, không đổi tư thế lấy một lần, cô ta không thấy mệt à? Làm như chuẩn bị xông lên đánh