Chuyển ngữ: WanhooBầu không khí trong phòng khách rất ngột ngạt.
Mạc Tước Phong nghịch chìa khoá trong khi Mạch Đoá Nhi cứ ấp úng, muốn nói với Mạc Tước Phong mà lại thôi.Đến Ninh Thư cũng tự làm mờ mình bên cạnh chẳng nói câu nào.Trán Mạch Đoá Nhi lấm tấm mồ hôi, nhìn sang cầu cứu Ninh Thư.
Ninh Thư lắc đầu với Mạch Đoá Nhi, ai lại bảo cô nói những chuyện này chứ.Mạch Đoá Nhi thấy quản lý lắc đầu thì siết bàn tay đã đổ mồ hôi.
Vấn đề là cô vẫn không nói ra được khi thấy dáng vẻ cao ngạo của Mạc Tước Phong.Mạc Tước Phong nhấc chân ra khỏi bàn trà, nhìn dáng vẻ là định rời khỏi đây, “Rồi sao? Gọi anh đến đây mà không nói gì à? Không nói thì anh đi đây.”Mạch Đoá Nhi cuống lên: “Anh đừng đi, em có chuyện muốn nói mà.”Mạc Tước Phong nhìn Mạch Đoá Nhi, Mạch Đoá Nhi nuốt nước bọt, nhìn Mạc Tước Phong đầy tình cảm: “Em...!em yêu anh.
Em yêu anh nhiều lắm.”Ninh Thư cứ ngồi im nghe Mạch Đoá Nhi tỏ tình với Mạc Tước Phong.
Mạc Tước Phong vẫn thản nhiên như không, anh ta chau mày và hỏi ngược lại, “Thì?”Mạc Tước Phong không quan tâm lời tỏ tình của Mạch Đoá Nhi, thiếu gì phụ nữ yêu anh, chẳng qua là anh không yêu cô nào thôi.Mạch Đoá Nhi phải lấy hết dũng cảm mới nói được câu ấy, vậy mà thái độ của Mạc Tước Phong đã găm con dao vào trái tim cô.
Mạch Đoá Nhi xụ mặt, thấy rõ sự tuyệt vọng trên khuôn mặt ấy.Mạc Tước Phong đứng dậy đi ra cửa, “Nếu em muốn nói chuyện đó với anh thì anh không muốn nghe nữa.
Em biết anh bận nhiều việc mà, và không có việc gì thì đừng dẫn người khác về nhà, anh rất không thích điều này.”“Anh đừng đi mà.” Mạch Đoá Nhi nỉ non, cô kéo tay Mạc Tước Phong lại và khóc, “Anh đừng đi mà anh Phong.”Mạc Tước Phong cúi xuống nhìn Mạch Đoá Nhi, anh ta chau mày hỏi: “Rốt cuộc em sao thế Mạch Đoá Nhi? Em biết sẽ thế nào nếu làm anh điên lên mà?”Mạch Đoá Nhi khóc lóc, cô cảm thấy cái bụng lại quặn thắt buồn nôn.
Nhưng khi nhìn đến đôi mắt lạnh lùng của Mạc Tước Phong là cô thấy ớn lạnh hết cả người, cô bật khóc thành tiếng, bảo: “Em có thai hai tháng rồi.”Mạc Tước Phong có hơi giật mình nhưng rồi anh hất ngay bàn tay đang kéo tay mình ra.
Anh nhìn Ninh Thư và châm chọc Mạch Đoá Nhi: “Vậy là hôm nay cô đưa người ta đến đòi công bằng, đến bắt cưới, hay là muốn lấy tôi đây?”Mạch Đoá Nhi á khẩu, “Em...” Cô lạnh hết cả người, chưa cả nói ra được suy nghĩ của mình thì đã bị Mạc Tước Phong chặn họng.Ý của Mạc Tước Phong chính là đừng mong ông lấy cô đấy.Mạch Đoá Nhi bủn rủn chân tay rồi ngồi phịch xuống đất hệt như mất hồn, cô ta cứ ngồi vậy mà khóc lóc.Ninh Thư ho khan để tỏ ý mình đang có mặt, và cũng xua đi bầu không khí buồn thương này.Mạch Đoá Nhi và Mạc Tước Phong cùng nhìn sang Ninh Thư.
Ninh Thư ngẩn người, đang định nói chuyện thì Mạc Tước Phong đã nói trước: “Cô là quản lý của Mạch Đoá Nhi đúng chứ? Tôi không cần đứa con này, đưa nghệ sĩ của cô đi phá thai đi.”Ninh Thư: ...Cô nên trả lời sao đây?Ninh Thư nói chuyện thật bình tĩnh, “Đứa con trong bụng Mạch Đoá Nhi là con của anh mà, nó của con của anh đây thây, sao anh lại không cần chứ?!” Ban đầu cô còn tưởng Mạc Tước Phong sẽ cho Mạch Đoá Nhi một khoản tiền để cô ta tự sinh tự diệt.
Chẳng thể ngờ là Mạc Tước Phong lại bảo Mạch Đoá Nhi phá thai luôn được.Mạc Tước Phong nói lạnh lùng: “Không phải con đàn bà nào cũng