Chuyển ngữ: WanhooTrong cốt truyện, Mạch Đoá Nhi trong sáng mới chân ướt chân ráo vào showbiz, lại có quan hệ với Mạc Tước Phong từ sớm nên cuối cùng hai anh chị đã yêu nhau.Chứ còn bản chất của Mạc Tước Phong là chỉ yêu con gái đơn thuần, không hiểu sự đời.
Cô gái đó có thể là Mạch Đoá Nhi, cũng có thể là Lý Đoá Nhi hoặc là một Đoá Nhi nào đó khác.Mạch Đoá Nhi bây giờ thay đổi nhiều lắm, cô ta biết tính toán rồi.
Mạc Tước Phong chỉ hứng thú nhất thời với cô ta thôi, mối quan hệ giữa hai người đúng chuẩn đại gia và bồ bịch, cô dâng cơ thể thì tôi cho cô tài nguyên, cho cô trèo cao và hết.Ninh Thư cảm thấy tình yêu của Mạc Tước Phong chỉ là một dạng cảm giác, chỉ cần gặp cô gái có cảm giác đó là sẽ yêu.Bây giờ cốt truyện đã có chút biến hoá, thành ra nữ chính Mạch Đoá Nhi không còn là nữ chính nữa bởi vì cô ta đã hết thuần khiết, hết không rành thế sự rồi!Đây đúng là một câu chuyện thật đau lòng.Có vẻ như Mạc Tước Phong đã bắt đầu mất kiên nhẫn với Mạch Đoá Nhi chỉ biết khóc, “Hai tháng sau sẽ sản xuất một bộ phim điện ảnh, tôi cho cô vai nữ phụ đó.
Cô không được giữ lại đứa con này, đừng thách thức giới hạn của tôi.”Mạc Tước Phong ký séc và để trên bàn cho Mạch Đoá Nhi rồi trở ra cửa.
Mạch Đoá Nhi run rẩy vò nhàu quần áo, không có cả dũng cảm gọi Mạc Tước Phong lại.Mạc Tước Phong đi được mấy bước thì ngoảnh lại nói với Mạch Đoá Nhi: “À còn chuyện này...”Mạch Đó Nhi xoay cơ thể cứng nhắc lại, ấp ủ hy vọng mong rằng Mạc Tước Phong sẽ thay đổi quyết định.Mạc Tước Phong bỏ qua đôi mắt đầy hy vọng của Mạch Đoá Nhi và nói rất độc ác: “Mạch Đoá Nhi, cô đừng nghĩ đến mấy cái trò bẩn thỉu.
Cô phải xỷ lý sạch sẽ đứa con này, đừng mong dùng con mà uy hiếp được tôi, càng đừng mơ tưởng đẻ nó ra.
Tôi sẽ làm cho cô không sống được trong showbiz vậy nên đừng để tôi phải làm cho cô sống dở chết dở.”Ninh Thư: ...Phắc diu!!!Sống mấy thế giới rồi mà đây là lần đầu cô thấy nam chính vô tình với nữ chính đến nhường này.
Đây chính là cái giá của không được nam chính yêu và chiều chuộng đó.
Mạch Đoá Nhi có khác gì một con thí tốt đâu, thậm chí là con thảm thương hơn cơ.
Thế mới nói, làm cái gì cũng phải dựa vào đôi bàn tay mình chứ đừng có mà dựa vào ai khác và nhất là đừng dựa vào đàn ông đó, dây vào đàn ông là khổ lắm.Không có đàn ông bảo vệ thì phụ nữ lại càng phải yêu bản thân, phải sống thật quật cường hơn.Mạch Đoá Nhi còn tưởng Mạc Tước Phong thay đổi quyết định, còn lưu luyến cô.
Nếu như Mạc Tước Phong nói một câu dịu dàng với cô, cô sẽ dẹp tất cả để ở lại bên anh ta.
Nhưng cô đã không ngờ Mạc Tước Phong còn làm người ta đau điếng hơn nữa.
Mạch Đoá Nhi nhìn theo bóng dáng cao lớn và kiêu ngạo của anh mà rớt nước mắt.Sự kiêu ngạo đó làm Mạch Đoá Nhi cảm thấy cô và Mạc Tước Phong chấm dứt rồi.Tiếng động cơ xe khởi động bên ngoài và lặng dần, rõ ràng là Mạc Tước Phong đã đi xa.Mạch Đoá Nhi nhìn mãi ra hướng cửa, sau rồi cô ta nằm bò ra đất gào lên đến khàn cả giọng, đôi vai run rẩy khóc lóc thảm thương.Ninh Thư nhìn qua tấm séc trên bàn thì thấy có bảy số không, phí chia tay cũng chẳng hề nhỏ, đã có mười triệu nhân dân tệ[1] lại còn cả vai nữ phụ phim điện ảnh nữa.Ninh Thư đỡ Mạch Đoá Nhi khóc đến khó thở lên và hỏi, “Em không sao chứ Mạch Đoá Nhi?” Khóc thế này được tích sự gì đâu, người ta chỉ chơi bời mà Mạch Đoá Nhi lại tính đến chuyện cả đời.Mạch Đoá Nhi chẳng cả nói ra được mong muốn của mình mà Mạc Tước Phong đã chặn tất