Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư đã quên mất vụ luyện Tuyệt Thế Võ Công sẽ phải ăn thùng uống chậu, đến lúc Ninh Thư ngớ người ra thì đã có mấy giống cái đã nhìn Ninh Thư đầy mong chờ.Ninh Thư: ...Được rồi, dù vậy nhưng Ninh Thư vẫn vui lắm, ít ra vẫn có vài thú nhân có khởi sắc, mà có được tận mấy giống cái liền nên sau này bộ lạc sẽ yên ấm hơn thôi.Ninh Thư mạo hiểm ra ngoài săn thú vào ban ngày.
Cả đất trời đều ngập ngụa trong mùi hôi thối, đâu đâu cũng là xương động vật đã mục trắng.Ninh Thư chạy rất xa, mãi sau rồi cũng bắt gặp một con trâu rừng, con trâu này đang đầm mình trong vũng bùn.Cô thở phào, con trâu này đủ ăn hai ngày đấy, Ninh Thư phi gậy vào con trâu.Giết được trâu rừng rồi, cô dồn lực nhấc con trâu lên, tự dưng lại có cái con gì đó nhảy lên vai cô, kêu chít chít và giật tóc cô.Ninh Thư nhìn sang thấy cái con cục xám nhỏ thì suýt vẹo sống lưng.
Cô nhắm mắt lại, hít thở đều đặn, đây chỉ là ảo giác, đây chỉ là ảo giác.
Sao lại nhìn thấy cái con trời đánh đó ở đây được.“Chít chít chít...” Cục xám nhỏ kêu với Ninh Thư, đôi mắt đen láy nhìn Ninh Thư chòng chọc và ứa nước mắt.
Nó liếm lại chỗ nước mắt đó vào miệng, có vẻ như nó rất khát.Ninh Thư: ...Ninh Thư vác trâu về hang, mới về đến hang cái là cục xám nhỏ đã nhảy vào trong nồi đá và uống nước ừng ực.Eda nhìn cục xám nhỏ và hỏi Ninh Thư: “Con gì thế?”Ninh Thư chớp mắt: “Tớ cũng không biết nữa.”Cô đã bắt gặp cái con cục xám nhỏ giống với con chuột này ở thế giới công chúa, sau đó cô đưa cục xám nhỏ cho Lý Ôn, vậy sao cái con này lại ở đây?Ninh Thư cảm thấy cái con này quen cô.Cái con kia uống hết sạch nước trong nồi rồi nhảy lên vai Ninh Thư, nó vừa giật tóc vừa kêu chít chít liên hồi với cô.Ninh Thư: ...Cục xám nhỏ rớt nước mắt, nó lại liếm sạch chỗ nước mắt đó và chạy ra ngoài hang.Ninh Thư cầm gậy đuổi theo cục xám nhỏ, sau cùng, cô tìm thấy một người đang nằm trong bụi rậm.Cục xám nhỏ đang kêu chít chít với người đó.Ban đầu Ninh Thư nhìn thấy một đôi giày thêu hình mây bám đầy bụi bẩn, tiếp theo đó là long bào vàng chói lóa, sau là khuôn mặt lấm lem tóc tai rối bù.Ninh Thư dụi mắt, cha mẹ ơi, cô ngồi xổm xuống vén tóc của anh ta là và quả đúng là Lý Ôn thật.Da anh ta bị cháy sạm, môi khô nứt toác.Phắc diu, tại sao anh ta lại đến thế giới này chứ?Ninh Thư bế bổng anh ta lên, bế công chúa anh ta về hang.Eda: ...Ninh Thư đặt Lý Ôn xuống đống cỏ khô, múc nước đổ vào miệng anh ta.
Lý Ôn hôn mê vẫn uống nước theo bản năng.Cục xám nhỏ nhìn Lý Ôn chằm chằm.Ninh Thư lột quần áo anh ta ra, hở hết vóc dáng vạm vỡ chỉ để lại mỗi tiết khố.
Ninh Thư đổ một ít nước xuống người anh.Eda nhìn Lý Ôn đầy lạ lùng, bàn tay thì sờ quần áo của Lý Ôn và bảo: “Kaya Kaya cậu nhìn này, tấm da thú này mềm mại quá, ở trên còn có hình thù nữa, đây là cái gì thế chứ?”Ninh Thư: ...Cứ một lúc là Ninh Thư lại bón nước cho Lý Ôn, có vẻ như cục xám nhỏ biết mình đã an toàn nên rúc vào người Lý Ôn đang ngủ.Gặp được người quen cũ ở thế giới này mang đến cảm giác thật vi diệu.Tại sao Lý Ôn lại xuyên đến đây?Lý Ôn tỉnh lại sau một ngày, mới mở mắt đã thấy khuôn mặt xấu xí phóng đại thì á khẩu, suýt thì ngất trận hai.“Cô, cô nương...” Lý Ôn tạm gọi cái người xấu xí trước mặt như