Chuyển ngữ: WanhooTừ đó trở đi cái con không biết giống gì trở thành khách quen của trang viên, nó ăn nhanh như chớp, lúc đòi ăn thì nhảy lên bàn kêu chít chít ầm ĩ.
Ninh Thư đoán cái con này là con chuột biến dị.Cô chán cái con này rồi, nhỏ thế mà ăn rõ nhiều, chỉ giỏi làm người phá sản thôi.Ninh Thư nuôi không cái cục nhỏ này và tiếp tục lởn vởn trong rừng cây, nếu không tìm thấy nữa đành phải chuẩn bị về phủ, nhẩm thời gian thì Đoạn Tinh Huy và Nhị Nha sắp về rồi.Ây da, nhiệm vụ yêu cầu giải quyết hai người này mà.Ninh Thư gạt bụi rậm bằng cành cây và tìm kiếm cẩn thận.
Theo lý thì khoai lang là giống thích ẩm ướt, rõ ràng rừng cây như thế này là nơi khoai lang thích sống.“Chít chít, chít chít...” Cục lông xám đi theo Ninh Thư vẫn luôn rối rít bên tai cô.Ninh Thư khom lưng tìm kiếm cẩn thận, cô nói với cục lông xám: “Dù gì mày cũng là dân ở đây, mày có biết một loại cây tên là khoai lang không?”“Chít chít...”“Không phải tên là chít chít, tên là khoai lang cơ...”Vào lúc Ninh Thư muốn từ bỏ thì cuối cùng cũng thấy loại cây lá giống với khoai lang.
Ninh Thư nhổ cả rễ lên, dưới rễ là một củ khoai lang nhỏ vỏ tím đỏ.Tuy không quá to nhưng Ninh Thư lại rất phấn khởi như đã nhìn thấy nhiệm vụ hoàn thành, được rời khỏi thế giới này vậy.Thật ra Ninh Thư cũng muốn hưởng thụ cuộc sống khác thường như ở thế giới.
Ngặt nỗi càng ở thế giới lâu càng tiêu hao nhiều sức mạnh linh hồn của cô, đến một lúc nào đó linh hồn sẽ biến mất hoàn toàn.Ninh Thư để cả bộ rễ củ khoai lang đỏ vào trong túi rồi tiếp tục bới bới bằng cành cây tìm xung quanh.
Đã tìm thấy một củ ắt xung quanh có những củ khác.Quả nhiên rải rác xung quanh có khá nhiều khoai lang đỏ, Ninh Thư không định đào sạch chúng, cô chỉ mang một ít về trồng thử thôi.“Chít chít...” Cục xám nhỏ rời rừng cây theo Ninh Thư.Quay lại trang viên, Ninh Thư cho gọi quản sự và tá điền trang viên đến ngay, cô muốn tạo một mảnh đất chỉ để trồng thử khoai lang đỏ.
Giống cây này là cây sinh sản vô tính, chỉ cần là đất xốp mềm thì kể cả có cắt đoạn rồi cắm ở bùn đất cũng sống được.Ninh Thư nói một vài kiến thức cơ bản cho tá điền rồi đứng bên cạnh nhìn.Cô đã ở lỳ trang viên thêm mấy ngày cho đến khi chuyện khoai lang đỏ hoàn tất.
Thấy khoai lang đỏ không có xu hướng khô héo, cô dặn đi dặn lại quản sự phải trông nom mảnh đất này cẩn thận.Ninh Thư vẫn lo lắng trong lòng nên lôi cả tên tuổi của Lý Ôn ra dọa: “Đây là cây hoàng thượng cần, các ngươi phải chăm sóc cho hẳn hoi đấy, bội thu sẽ có thưởng.”Nghe thấy hoàng thượng cần, rõ ràng nét mặt quản sự trịnh trọng hơn rất nhiều.Xong xuôi Ninh Thư mới dẫn đội nghi thức trở về.
Điều làm Ninh Thư cạn lời đó là cục xám nhỏ vẫn đi theo cô.Ninh Thư không hề cảm thấy cái con này thích mình nên bám theo mình, rõ ràng đi theo cô là vì nó thích đồ ăn.
Theo thì theo, cô sẽ coi nó là một con thú cưng ăn giỏi.Ninh Thư thong thả dẫn đoàn tuỳ tùng trở về phủ công chúa.
Khi Ninh Thư về đến cổng thành thì gặp một đội quân, hai đội người ngựa giao nhau ở cổng thành.Quân đội có khí thế rợn người, lấn át khí thế bên Ninh Thư.“Công chúa, công chúa, là Đoạn tướng quân, là Đoạn tướng quân đó...” Nguyên Đông trông thấy người ngồi trước đội ngũ thì hét lên với Ninh Thư trong xe ngựa sa hoa.
Mắt Nguyên Đông đỏ hoe, trông cô ta vô cùng vui sướng.Ninh Thư vẫn dửng dưng, cô nhìn ra bên ngoài và chạm mặt với Đoạn Tinh Huy, quả là oan gia ngõ hẹp.Ninh Thư nheo mắt, Đoạn Tinh Huy mặc khôi giáp, đôi mắt hắn rực sáng, đen hơn trong trí nhớ của nguyên chủ.Buồn cười nhất đó là hắn ôm một cô gái trong lòng, đi hành quân đánh giặc mà lại quấn quít với con gái.Vẫn nghe