Chuyển ngữ: WanhooNguyên Đông nghiêm mặt chỉ thẳng vào Nhị Nha, “Tại sao nhìn thấy công chúa mà không hành lễ?”Khuôn mặt đen của Nhị Nha quẫn bách ửng hồng, ngồi trên lưng ngựa mà bỗng ngẩn người, “Tôi, tôi...”Người trong lòng bị làm khó, Đoạn Tinh Huy mím chặt môi chắp tay hành lễ với Ninh Thư: “Thưa công chúa, Nhị Nha từ nông thôn đến nên chưa hiểu lễ tiết.
Công chúa đại nhân đại lượng, mong công chúa khoan dung.”Đệch, nếu cô không khoan dung tức là không độ lượng à? Đây rõ ràng là đang bắt bẻ mà.
Ninh Thư sầm mặt, khí thế từ người cô càng hừng hực ngút trời.Ninh Thư dửng dưng: “Tướng quân vẫn nên vào cung gặp mặt hoàng thượng nhanh đi.”“Đạ tạ công chúa đã quan tâm.” Đoạn Tinh Huy chắp tay, lúc chắp tay còn ôm Nhị Nha trong lòng nữa.Đoạn Tinh Huy mày kiếm mắt sáng, hơn nữa khuôn mặt còn lạnh lùng, trông rất chững chạc, làm người khác cảm thấy tin cậy.
Nếu trong lòng hắn là một người đẹp, đó sẽ là một bức tranh anh hùng giai nhân tuyệt đẹp.
Nhưng vì Nhị Nha có hơi cách xa tầm của người đẹp thành ra không hài hoà khi đứng cạnh Đoạn Tinh Huy.Nguyên Đông bất bình hỏi Ninh Thư: “Công chúa, sao người lại bỏ qua cho loại dân đen vô lễ như vậy chứ?”Ninh Thư vuốt lông cục xám nhỏ, nhìn sang thì thấy Nguyên Đông đang nổi giận đùng đùng, mặt cô ta ghen ghét thấy rõ.Ninh Thư nhắc nhẹ: “Nguyên Đông, chú ý thân phận của ngươi.”Nguyên Đông khựng người ngay lập tức, cô xấu hổ nói không nên lời, chỉ biết liếc khóe mắt lườm Nhị Nha.Nhị Nha nhìn thấy cục xám nhỏ trong tay Ninh Thư thì ngạc nhiên hỏi: “Công chúa, trong lòng người là con gì vậy?”Ninh Thư bỗng mỉm cười, cũng hiểu tính cách của Nhị Nha rồi.
Cô ta là một cô gái nhà quê đơn thuần chất phác, có tính tiểu nhân ti tiện.
Hóa ra Đoạn Tinh Huy thích cô gái có tính cách như vậy đấy.Nguyên chủ và Nhị Nha có tính cách hoàn toàn trái ngược.
Công chúa Gia Huệ kiêu ngạo như con phượng hoàng bay lượn trên chín tầng mây, sẽ không có tính ti tiện như ai kia.
Âu cũng tại công chúa Gia Huệ không hợp khẩu vị của Đoạn Tinh Huy thôi.
Hy vọng là sau khi Nhị Nha đến kinh thành phồn hoa, cô ta vẫn giữ được tính đơn thuần của mình, thế mới là nốt chu sa lấp lánh ánh sao trong lòng Đoạn Tinh Huy chứ.Khuôn mặt vừa đen vừa hồng của Nhị Nha rối rắm, cô im lặng.
Công chúa chỉ cười nhưng trực giác và sự tự ti của Nhị Nha cho biết công chúa đang cười nhạo mình.Cô cứu Đoạn Tinh Huy đang nguy hiểm đến tính mạng, rồi bất tri bất giác đi yêu chàng trai lạnh lùng anh tuấn ấy.
Người chàng tỏa ra hơi thở cao quý, vừa nhìn là biết không phải người tầm thường.Từ sau khi đoán thân phận của Đoạn Tinh Huy, Nhị Nha đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn không ngờ chàng lại là tướng quân triều Đại Ung.Đội quân chỉnh tề, cờ xí phấp phới đến khoảng sân nhà quê đón Đoạn Tinh Huy làm Nhị Nha xúc động, cứ nhìn Đoạn Tinh Huy trong ngơ ngác.
Cô thấy Đoạn Tinh Huy càng thêm cao lớn, còn mình ngày càng ti tiện.Chẳng ngờ rằng Đoạn Tinh Huy lại muốn mang mình theo, Nhị Nha thầm yêu Đoạn Tinh Huy, nên cô rời xa người thân của mình, rời xa quê hương của mình để đến kinh thành xa lạ chỉ vì Đoạn Tinh Huy.Thế nhưng chưa vào trong kinh thành đã gặp phải công chúa, nếu công chúa là hoa mẫu đơn, Nhị Nha cảm thấy mình là cây bọ chó, khác biệt một trời một vực.Nhị Nha nhìn dải ngọc bảy màu đẹp đẽ ngoài xe ngựa, bốn phía xe ngựa treo màn mỏng, bốn góc treo chuông nhỏ đung đưa ra tiếng theo cơn gió, trong xe ngựa có hương thơm thoang thoảng, giống như đang đặt mình vào tiên cảnh phảng phất không khí thơm ngát.Nhị Nha bỗng thấy được khát khao và ghen tỵ với chiếc xe ngựa thơm tho cao quý kia.Hai đoàn đội không nói chuyện nữa, không khí khá nặng nề, chỉ có cờ chiến bay phấp phới cùng với tiếng chuông lanh lảnh thôi.Đoạn Tinh Huy kéo dây cương thưa với Ninh Thư, “Công chúa, mạt tướng