Chuyển ngữ: WanhooSau một quãng đường tròng trành, cuối cùng Ninh Thư cũng đến bến xe.
Khi cô xách vali xuống đã có một người đàn ông đến đón lấy vali của cô.Ninh Thư nhìn người đàn ông đó, anh ta mặc áo khoác nỉ màu đen, đeo khăn quàng cổ màu xám tro.
Khăn quàng dài tận đến đầu gối khiến người anh ta càng cao hơn.Lòng Ninh Thư trào dâng cảm xúc ghét cay ghét đắng và cũng buồn man mác khó tả khi thấy người đàn ông đó.Đây là Trương Gia Sâm với khuôn mặt sáng sủa, lịch sự điển trai.Trương Gia Sâm rất đẹp trai, không cũng chẳng hút hồn Miêu Diệu Diệu.
Khi anh ta cúi xuống đón lấy vali còn toả ra hương thơm mát dịu.Đây là một người đàn ông bề ngoài chỉn chu nhưng trong thâm tâm lại đầy rẫy âm mưu khó lường.Ninh Thư mỉm cười, “Anh đến đón em à.”Trương Gia Sâm nhìn thoáng qua mắt Ninh Thư, lông mày hơi nheo cực nhanh song giọng không trách móc mấy, “Sao lại rời khỏi nhà đột ngột làm người nhà đi tìm em khắp nơi thế.
Tiểu Muội gọi cho anh, anh nghĩ em về nhà nên đến đây đón em trước.”Ninh Thư lại cười bảo: “Em có để lại giấy nhắn mà.”“Bố mẹ không biết chữ, để lại giấy nhắn họ cũng không hiểu.
Sao em lại bướng bỉnh như trẻ con thế này.” Nghe giống Trương Gia Sâm đang cưng đấy nhưng sự thật là trách Ninh Thư bướng bỉnh.Ninh Thư vén mái tóc bị gió lạnh ở bến xe thổi bay tán loạn, chỉ bảo: “Người già không biết chữ nhưng Tiểu Muội và chú sẽ biết.”Trương Gia Sâm nheo mắt đặt vali vào cốp xe.Ninh Thư ngồi bên ghế lái, Trương Gia Sâm lái xe nhưng vẫn hay nhìn thoáng qua Ninh Thư.Ninh Thư mặc kệ ánh mắt của Trương Gia Sâm, cô nhìn ra ngoài xe và lòng thì đang suy nghĩ.
Ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Trương Gia Sâm, Ninh Thư biết ngay đây là một kẻ khó chơi rồi.Bảo sao mà sau cùng đã bước lên đỉnh vinh quang.Miêu Diệu Diệu chỉ là hòn đá kê chân của cái người ác với kẻ khác và cũng ác với chính mình này thôi.Ninh Thư cười khẩy trong lòng.“Em mệt à?” Trương Gia Sâm thấy Ninh Thư không nói năng gì, chau mày hỏi: “Người ngợm khó chịu chỗ nào à?”Khi Trương Gia Sâm chau mày trông rất đàn ông, khiến người khác đổ dễ dàng.“Em không sao, sáng nay không ăn gì mấy nên đói thôi anh.” Ninh Thư nói mỗi vậy.Mặt Trương Gia Sâm khựng lại trong nháy mắt nhưng trở lại bình thường rất nhanh, nói: “Thức ăn ở quê không được cầu kỳ như trong thành phố, hẳn là em ăn không quen rồi.”Ninh Thư gật đầu, “Ăn không quen thật, mấy nay em toàn bị đi ngoài thôi.”Trương Gia Sâm: …Không khí yên ắng, Ninh Thư dựa vào ghế nhắm mắt, “Về nhà em đi, em chợp mắt cái.”Trương Gia Sâm nhấn mạnh bàn đạp, khuôn mặt nhẹ bẫng không nhìn ra tâm trạng.Về đến nhà, Trương Gia Sâm dừng xe và quay qua tháo dây an toàn cho Ninh Thư.
Ninh Thư mở mắt đã thấy Trương Gia Sâm áp ngay trên người mình bèn đẩy anh ta ra chút, hỏi: “Anh làm gì thế?”Trương Gia Sâm khó xử, “Đến nhà rồi nên anh tháo dây an toàn cho em.”Ninh Thư à và mở cửa xuống xe bước vào sân nhà.Trương Gia Sâm đi theo Ninh Thư, tính cầm tay Ninh Thư mà Ninh Thư gạt tay Trương Gia Sâm theo phản xạ có điều kiện.Trương Gia Sâm không giận mà chỉ chau mày nhìn Ninh Thư, khẳng định: “Em đang giận.”“Đâu có đâu anh.” Ninh Thư cười như nguyên chủ: “Sao em lại giận anh được chứ.”“Mẹ.” Ninh Thư gọi bà Miêu trong phòng khách một tiếng.
Bà Miêu thấy Ninh Thư thì giật mình, buông bông hoa trong tay xuống và qua ôm Ninh Thư