Chuyển ngữ: WanhooLần đầu có người đến phòng làm việc của cô.Ninh Thư chỉnh lại nét mặt và bảo vào đi.Người bước vào cầm bó hoa che mặt.
Ninh Thư nhìn bộ vest đó là biết ai rồi.“Tặng vợ anh.” Trương Gia Sâm đi vào tặng hoa hồng cho Ninh Thư.Ninh Thư nhận bó hoa, cúi xuống ngửi và mỉm cười.Thấy chồng tài liệu cao trên bàn, ánh mắt Trương Gia Sâm hơi loé, “Vẫn đang đọc tài liệu à, đến giờ tan làm rồi đó.”Ninh Thư bảo: “Ừ nhỉ, đôi chỗ em không hiểu nên hơi mất thời gian.”“À mà sao lại tặng hoa cho em?” Ninh Thư lảng sang chuyện khác, cười bảo: “Tự nhiên được quan tâm thế này làm em sợ nha.”Ninh Thư đặt bó hoa lên bàn, chẳng màng nó nữa.
Trương Gia Sâm hỏi: “Em không vui à Diệu Diệu?”Đây là lần đầu Trương Gia Sâm tặng hoa.
Ngày trước Miêu Diệu Diệu biết điều kiện nhà Trương Gia Sâm không khá, chưa từng đòi Trương Gia Sâm tặng quà mình.
Dù Trương Gia Sâm có muốn mua, Miêu Diệu Diệu cũng không cho phép.Ngày yêu nhau Trương Gia Sâm vẫn chỉ là nhân viên bình thường, hơn phân nửa tiền lương đều gửi về nhà.
Miêu Diệu Diệu thương Trương Gia Sâm nên đến tận bây giờ, thứ duy nhất Trương Gia Sâm tặng Miêu Diệu Diệu đó là nhẫn kết hôn.Lần nào Trương Gia Sâm định mua quà là lại mua ngay trước mặt Miêu Diệu Diệu.
Ninh Thư cười trong lòng, đã muốn mua thì mua trộm đi, chẳng lẽ Miêu Diệu Diệu bắt mang đồ đi trả chắc?Dù gì Miêu Diệu Diệu cũng là con gái nhà giàu, không làm cái chuyện đó được đâu.Trương Gia Sâm thấy ánh mắt Ninh Thư tỉnh bơ, lại hỏi: “Em không thích hoa hồng ư Diệu Diệu?”Ninh Thư gật đầu, “Em không thích hoa hồng, em thích tulip cơ.
Ý nghĩ của tulip là tình yêu thuần khiết cao quý đó anh.”Mặt Trương Gia Sâm cứng lại trong nháy mắt.
Hình như không nghe ra câu nói bóng nói gió của Ninh Thư hay sao mà cầm tay Ninh Thư, nhìn Ninh Thư và bảo: “Em đang giận đúng không?”Ninh Thư chỉ nghiêng đầu nhìn Trương Gia Sâm và rút khẽ tay mình về, tay Trương Gia Sâm lạnh quá.“Bố mẹ anh là nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Để cho anh học đại học mà bán hết của cải, thỉnh thoảng tiết kiệm quá, không nỡ ăn cái này cái kia.” Trương Gia Sâm nhăn mày, “Anh xin lỗi em hộ bố mẹ anh.”Ninh Thư lắc đầu, “Em không trách họ, em nói thật đấy.
Thấy họ sống khổ như thế em mới biết em hạnh phúc biết bao.
Vậy nên em mới quyết định phải quản lý công ty thật tốt.”Ninh Thư cố tình nói để làm ai đó tức đấy.Ánh mắt Trương Gia Sâm loé nguy hiểm, anh khoác vai Ninh Thư, cười bảo: “Hết giờ làm việc rồi, anh qua đón vợ anh về nhà.”Ninh Thư xách túi lên, cười: “Vâng.”Trương Gia Sâm cũng cười.Trông cả hai như đôi vợ chồng mặn nồng, nhưng thực chất mỗi người đang tự thả trôi theo dòng suy nghĩ của mình.Ninh Thư đang sóng bước bên Trương Gia Sâm, ra đến sảnh chính lại nhìn thấy thư ký đeo kính gọng đen đang đứng đợi ở sảnh.Ninh Thư quan sát cô thư ký này thật kỹ.
Cô ta còn chẳng xinh như Miêu Diệu Diệu, chẳng lẽ cô ta là tình yêu đích thực của Trương Gia Sâm à?“Phó tổng, có tài liệu này cần anh ký tên ạ.” Thư ký nói giọng hơi run với Trương Gia Sâm.Trương Gia Sâm mím môi, bước nhanh qua mở tài liệu ra xem.
Anh nhìn lướt qua cô thư ký, cô thư ký cúi đầu im lặng.Trương Gia Sâm ký tên lên, Ninh Thư bước qua hỏi: “Tài liệu gì thế, cho em xem với.
Dù gì em cũng là tổng giám đốc công ty cơ mà.”Trương Gia Sâm gập ngay tài liệu lại, bảo: “Chẳng có gì to tát cả.”Ninh Thư nhướng mày: “Không phải chuyện to tát mà thư ký anh vội thế à?” Ninh Thư mới nhìn lướt qua nhanh đã thấy đó là tờ giấy trắng rồi.
Bắt tội Trương Gia Sâm ký tên xuống tờ giấy trắng nghiêm