Chuyển ngữ: Wanhoo“Nhà mình nhiều người thế này, lát nữa con đi mua cái bàn to hơn.” Trương Gia Sâm giải vây cho bố mình, nói rồi ngoảnh sang Ninh Thư: “Đúng không Diệu Diệu?”Ninh Thư nhếch mép, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim bỏ qua câu hỏi của Trương Gia Sâm.Trương Gia Sâm tức ra mặt, bảo: “Ăn đi ăn đi.”Nghe Trương Gia Sâm bảo ăn, cả nhà đói đã lâu đều gắp thức ăn nhét vào miệng liên tục.
Đến cả Trương Vấn Lan xấu hổ cũng đứng bên bàn gắp thức ăn cho con gái lia lịa.Ninh Thư không hề động đũa.
Trương Gia Sâm gắp thức ăn đặt vào bát Ninh Thư, Ninh Thư nhai nuốt từ tốn.Mẹ Trương Gia Sâm ăn dính đầy mỡ quanh miệng, bảo Ninh Thư: “Sau này cô ở yên trong nhà mà mau sinh cháu, đừng có chạy linh tinh.”Ninh Thư đặt đũa xuống, ung dung cầm giấy lau miệng, nói: “Con phải đi làm ở công ty, chuyện sinh con để sau hãng nói.”Mẹ Trương Gia Sâm trợn mắt nhìn Ninh Thư, đanh mặt lại, “Phụ nữ ở nhà sinh con hầu chồng, chạy linh tinh cả ngày là cái thể loại gì.
Cô không sinh con là định để nhà họ Trương tuyệt chủng à?”Ninh Thư: …Giận lắm nhưng vẫn phải giữ mãi nụ cười xinh.
Ninh Thư giận quá hoá cười, nói với ý xấu: “Con đầu mang họ Miêu, là cháu nhà họ Miêu nên con muốn sinh lúc nào thì sinh thôi.”Câu nói của Ninh Thư đã làm mọi người đang ăn đều ngây người.
Bố mẹ Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư hằm hằm, mẹ Trương Gia Sâm bực tức: “Cháu nhà họ Trương cớ gì mang họ Miêu?”“Sao thế hả Gia Sâm?” Bố Trương Gia Sâm chất vấn Trương Gia Sâm.Ninh Thư giả vờ hiếu kỳ, “Bố mẹ không biết ạ? Ngày trước bố con có nói đứa con đầu tiên phải mang họ Miêu, Gia Sâm đồng ý nên mới chúng con mới được lấy nhau đó chứ.”“Diệu Diệu.” Trương Gia Sâm quát khẽ Ninh Thư.Ninh Thư nhấc tay tên nhìn đồng hồ, bảo: “Con phải đi làm rồi, cả nhà cứ ăn từ từ nhé.”Ninh Thư xách túi đi luôn, Trương Gia Sâm đuổi theo cô.“Diệu Diệu, Diệu Diệu em đợi đã.” Trương Gia Sâm đuổi theo Ninh Thư.
Thấy Ninh Thư định mở cửa xe thì chặn cửa.Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm, Trương Gia Sâm chau mày hạ giọng nhẹ nhàng, “Diệu Diệu, em đừng giận.
Bố mẹ anh là dân nhà quê, có một số việc khá cố chấp nên anh mới chưa dám nói chuyện đó cho họ biết.
Sau này có việc gì em cứ bàn với anh trước vậy chuyện sẽ không căng thẳng như hôm nay.”Ninh Thư đến tức điên mất thôi.
Đậu má nhà anh chứ, anh đồng ý với ông Miêu trong lo lắng mà giờ còn trách cô như bị cô bắt ép thế này à? Ninh Thư gằn giọng: “Bố mẹ anh định đến mà anh cũng không nói em biết.
Cả nhà đều ở nhà hết rồi em mới là người cuối cùng được biết.
Thế thì sao anh có chuyện mà không bàn với em trước?”“Diệu Diệu, trước kia em không thế này.” Trương Gia Sâm nheo mày, buồn vu vơ, “Trước kia em không cãi bướng như thế.”Ninh Thư: Phụt…Ninh Thư đến phun một búng máu thật thôi.
Trước là do Miêu Diệu Diệu dễ lừa, thế mà đậu má giờ lại thành cãi bướng như thật?Ninh Thư đẩy Trương Gia Sâm chắn trước cửa xe ra, lên xe và lái đi.Ở cùng thể loại đó khác gì tự ngược.Cuộc sống sung túc xây dựng trên sự thành công của Trương Gia Sâm.
Nếu Trương Gia Sâm trắng tay rồi thì họ có tư cách gì để mà hống hách trước mặt cô.Tất cả mọi thứ của nhà họ Trương đều của nhà họ Miêu cho.
Vừa muốn dựa vào người ta, vừa muốn đả kích người ta.Không có nhà họ Miêu, Trương Gia Sâm sẽ phất lên nhanh như thế à?Đừng có đẻ ra nhiều thể loại cực phẩm như thế chứ.Thái độ đương nhiên của nhà họ Trương còn quá đỉnh hơn, theo họ thì con dâu tức là bậc dưới rồi.Họ cho rằng Miêu Diệu Diệu