Chuyển ngữ: WanhooNhìn mọi người trong phòng khách, càng nhiều người càng cực kỳ ồn ào.
Đã vậy khói thuốc của bố Trương Gia Sâm cực nhiều, phảng phất trong nhà mãi không bay hết đi.Mẹ Trương Gia Sâm ho khan và nhổ phịch một cục đờm đặc ra sàn nhà lát gạch sáng bóng.Nghĩ đến sau này già trẻ gái trai bao nhiêu người chen chúc nhau đi tắm rửa vệ sinh thôi cũng khiến người ta sốc nặng.
Cuộc sống thế này đích thị là tai hoạ rồi.Họ đào tạo Trương Gia Sâm và muốn được trả ơn.
Trương Gia Sâm đã công thành danh toại và đã đến lúc trả ơn.Trương Gia Sâm chấp nhận hết, đến cả chị mình cũng nhận.
Rồi còn chu cấp cho cả đại gia đình đó nữa.Nguyên chủ mà ở đây chắc là sẽ đi hầu đại gia đình đó cho xem.Kể cả có lẩm bẩm Chú Thanh Tâm, Ninh Thư cũng vẫn thấy phổi mình sắp nổ tung.Thêm một lần đổi mới nhận thức về Trương Gia Sâm là một kẻ vô cùng ích kỷ.Ninh Thư hít sâu, hỏi: “Chị anh cũng định ở đây á?”Trương Gia Sâm nắm tay Ninh Thư, nói ôn tồn: “Chị anh cũng khổ lắm em.
Anh rể anh là một người keo kiệt, nghiện cờ bạc.
Nay dẫn anh ấy lên thành phố để tìm cho anh ấy một công việc ổn định.
Chị anh thương anh lắm, tiết kiệm từng đồng một phụ giúp anh lên đại học.
Chị anh chẳng quen biết ai, lên đây cùng chăm sóc bố mẹ luôn.”Chẳng quen biết ai? Ninh Thư bật cười.
Miêu Diệu Diệu mới là người chẳng quen biết ai ý.
Gặp phải cái thứ vô ơn như anh rồi mất sạch, mất cả cái mạng mình luôn.Trương Gia Sâm ơi là Trương Gia Sâm…Ánh mắt Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm cực kỳ lạnh nhạt, cô hất tay Trương Gia Sâm ra, bảo: “Chị anh thương anh nhưng có thương em đâu, liên quan gì đến em chứ.
Em cũng đâu tiêu một xu một cắc nào của bố mẹ anh.”Trương Gia Sâm ngạc nhiên vô cùng: “Diệu Diệu em…”“Chúng ta là vợ chồng.” Ánh mắt Trương Gia Sâm tỏ rõ sự cầu xin, “Mà họ là bố mẹ anh.”Anh định báo hiếu bố mẹ anh thật thì sao không đưa cả nhà anh đến khu nhà ở cao cấp Tomson Riviera đi.Ninh Thư im lặng, bởi cô không muốn nói gì với Trương Gia Sâm hết.
Cô buồn nôn quá, buồn đến định mệnh không chịu nổi nữa rồi.“Diệu Diệu, sao cô vẫn chưa đi nấu cơm thế.” Mẹ Trương Gia Sâm đi qua nhắc Ninh Thư.Ninh Thư nhìn mẹ Trương Gia Sâm bằng con mắt lạnh lùng, bà ta nghĩ sao mà lại hống hách đến vậy? Do mình kết hôn với con trai bà ta ư? Đừng có quên con trai bà ta có ngày hôm nay đều nhờ nhà họ Miêu cả chứ!Chà đạp cũng phải xem đang đạp ai đi.“Cô… Thái độ của cô kiểu gì thế hả?” Mẹ Trương Gia Sâm bị ánh mắt của Ninh Thư làm cho phát hoảng, bà thở hồng hộc định bắt lấy cánh tay Ninh Thư nhưng bị Trương Gia Sâm cản.“Con đi nấu cơm, mọi người đợi đi.” Trương Gia Sâm kéo Ninh Thư vào phòng bếp.Nhắc mới nhớ, Trương Gia Sâm trong cốt truyện chưa từng nấu cơm cho Miêu Diệu Diệu, toàn là Miêu Diệu Diệu chăm sóc Trương Gia Sâm thôi.Miêu Diệu Diệu là một tiểu thư nhà giàu bận rộn trong bếp vì Trương Gia Sâm, nhưng Trương Gia Sâm chưa từng coi trọng.Chẳng mấy chốc một bàn cơm đã được Trương Gia Sâm dọn ra.
Mọi người trong nhà nhào đến bàn ăn như ong vỡ tổ, chen nhau vào bàn.Ninh Thư không có chỗ ngồi cũng không có ý kiến, cô khoác túi định đi.
Trương Gia Sâm thích thế nào thì cho thế đó, chẳng mấy rồi cô sẽ giết sạch từng người nhà này một.Không chỉ mỗi Trương Gia Sâm, tất cả những vai quần chúng này đều không thoát được.Trương Gia Sâm thấy Ninh Thư định đi bèn giữ cánh tay Ninh Thư.
Chắc hẳn Trương Gia Sâm đang giận nên nắm tay hơi mạnh.
Cánh tay Ninh