Chuyển ngữ: WanhooTrước việc bố Trương Gia Sâm bảo cho con đầu mang họ Miêu, Ninh Thư muốn nói là Trương Gia Sâm cô cũng chẳng thèm mà cô lại đi sinh con với Trương Gia Sâm à?Tại sao người nhà họ Trương cứ cho rằng cô thiếu Trương Gia Sâm thì không sống được nhỉ? Rũ bỏ hào quang nhà họ Miêu cho Trương Gia Sâm thì Trương Gia Sâm không đáng một xu, cần tiền không có tiền, cần đạo đức cũng không nốt.Người nhà họ Trương luôn cho rằng mình phải trung thành với anh ta dù anh ta có thế nào đi chăng nữa.Ninh Thư buồn cười lắm luôn, như kiểu cô đang ở cổ đại tam tòng tứ đức.
Dù rằng đã thay đổi thời thế nhưng có rất nhiều nơi vẫn ăn sâu tư tưởng vào thâm căn cố đế, thậm chí đàn bà con gái không được ngồi vào mâm cơm.Có ở thời nào thì vẫn cứ bó buộc phụ nữ bằng thật nhiều xiềng xích.
Phụ nữ thời nay phải sinh con, nuôi con, đảm đang việc nhà.
Không gánh được cũng phải gánh.
Phụ nữ thời nay chưa chắc đã hạnh phúc bằng phụ nữ cổ đại.Mẹ Trương Gia Sâm nghe bảo để cháu mang họ Miêu thì không hài lòng, mấy máy môi nhưng sau lại không phản đối vì không dám khiêu khích cái uy của chủ nhà đình là ông bố Trương Gia Sâm đây.Cả nhà họ Trương đều nhìn Ninh Thư, đợi Ninh Thư đưa ra câu trả lời.Ninh Thư bực lắm, cái thể loại gì ghế này? Móc tiền túi đưa Trương Gia Sâm ra ngoài rồi chửa ễnh bụng mười tháng, đẻ con ra đến chết đi sống lại rồi con mình được mang họ Miêu nhà mình là ơn phước lớn lao?Thật là con mẹ nó chứ.Ninh Thư hít sâu, bảo: “Được ạ nhưng công ty chẳng còn bao nhiêu tiền, không đủ tiền nên mọi người cũng phải bỏ thêm nữa.”Mẹ Trương Gia Sâm bốp chát ngay: “Chúng tôi làm gì có tiền, lấy đâu ra tiền được.”Ninh Thư nói: “Thế con chịu rồi.
Lần trước phác thảo bị trộm thành ra nhà máy không đi vào sản xuất được trong khi vẫn phải trả lương cho công nhân.
Công ty đã cạn kiệt vốn mà giờ muốn cứu Gia Sâm thì nhiêu đó không đủ.”“Con cũng muốn cứu nhưng lực bất tòng tâm.” Ninh Thư buông thõng tay, “Không được thật thì để Gia Sâm ngồi tù mấy năm thôi.”Mẹ Trương Gia Sâm trợn mắt chửi Ninh Thư: “Cô độc ác vừa thôi.
Sao mà Gia Sâm ngồi tù được, có ai bảo chồng mình như cô không cơ chứ.”Ninh Thư thấy mẹ Trương Gia Sâm gầy hơn hồi trước một chút.
Gò má nhô ra, mắt hõm xuống, nhiều tóc bạc hơn.
Dù đang mắng Ninh Thư đầy giận dữ nhưng vẫn có thể nhận thấy được sự sợ hãi và lo toan của bà ta.Mẹ Trương Gia Sâm là một người thích khoa tay múa chân giễu võ giương oai như vậy đấy.Ninh Thư mặc xác mẹ Trương Gia Sâm chửi bới sao thì tuỳ.
Mẹ Trương Gia Sâm là phụ nữ nhưng ủng hộ chủ nghĩa nam quyền tuyệt đối, thậm chí còn muốn con gái, con dâu xem đàn ông là trung tâm.Bà rất muốn cô con dâu Ninh Thư đây đội con trai bà ta lên đầu, khúm núm được nữa thì càng tốt.Tư tưởng kỳ lạ đó khiến Ninh Thư không đỡ được.Thật ra mẹ Trương Gia Sâm không có tiếng nói trong nhà, mọi quyết định đều nằm trong tay bố Trương Gia Sâm.
Trương Gia Sâm trưởng thành trong môi trường đó nên cũng là một người theo chủ nghĩa đàn ông lệch lạc cực kỳ nghiêm trọng.Mặc dù Miêu Diệu Diệu rất tốt với Trương Gia Sâm, cũng không khinh Trương Gia Sâm vì điều kiện nhà anh ta.
Nhưng Trương Gia Sâm lại cảm thấy sỉ nhục lòng tự trọng nên phải huỷ hoại mọi thứ của Miêu Diệu Diệu.“Con dâu à nhà mình không có nhiều lắm đâu.
Cùng lắm bỏ ra được một trăm nghìn tệ thôi.”Một trăm nghìn tệ! Xem ra hai năm nay Trương Gia Sâm gửi về nhà nhiều tiền lắm.
Mà Ninh Thư tin rằng một trăm nghìn tệ chưa phải giới hạn của bố Trương