Chuyển ngữ: WanhooNhà bán rồi, tất nhiên cả nhà họ Trương không ở đây được.
Mẹ Trương Gia Sâm nhìn đồ đạc trong nhà xịn vậy thì định ôm cả đi.
Bố Trương Gia Sâm quát bà, bảo đó là đồ của người ta rồi mà cầm đi thì để ở đâu?Đây là đồ của con trai bà mà! Mẹ Trương Gia Sâm đỏ ỏn con mắt, nhức nhối đến run con ngươi.Nhà họ Trương thuê một căn hộ bình thường trong khu tập thể, đợi khi xong chuyện Trương Gia Sâm mới về quê.Thời gian này lưng bố Trương Gia Sâm còng đi nhiều.
Là chủ gia đình nên áp lực đổ dồn xuống người ông cực nặng.
Đứa con trai ông tự hào bị vậy mà cả nhà về quê cũng còn mặt mũi nào, rồi bị người trong thôn đàm tiếu thôi.Đúng là nghiệp chướng.Ninh Thư qua đồn cảnh sát thăm Trương Gia Sâm trước một ngày ra toà.
Nhìn thấy Trương Gia Sâm mà Ninh Thư suýt không nhận ra.Trương Gia Sâm mặc áo tù, râu ria tua tủa.
Anh ta gầy lắm, mắt hằn tơ máu.
Mái tóc vuốt keo chỉn chu ngày xưa nay lơ phơ loà xoà trước trán sắp che mất trán anh ta đến nơi.Trương Gia Sâm bây giờ rất nóng ruột, rất phiền muộn như động vật bị nhốt trong chuồng.Trương Gia Sâm thấy Miêu Diệu Diệu đến thì kích động lắm, mắt anh ta đỏ hơn, “Sao giờ em mới đến.”“Sau khi anh bị bắt công ty hỗn loạn quá, em phải quán xuyến công ty.” Ninh Thư hỏi Trương Gia Sâm: “Dạo này anh thế nào?”Trương Gia Sâm day trán, anh định nắm tay Ninh Thư nhưng bị tấm kính chặn lại.
Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư dịu dàng, “Anh có thể giải thích chuyện lần này với em.
Căn nhà ở Tomson Riviera là anh mua dành riêng cho em, anh muốn cho em một mái ấm.”Ninh Thư: …“Diệu Diệu, xin em hãy tin anh.” Trương Gia Sâm cố gắng đè nén con thú đang gào thét điên cuồng trong lòng bởi Miêu Diệu Diệu là cọng rơm cứu anh.Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm đầy tủi hờn, “Nhưng thư ký Tiết ở căn nhà đó mà.
Anh mua căn nhà đó cho em thật ư? Giấy tờ có mỗi tên anh à.”Mày Trương Gia Sâm cau lại, đôi mắt đục ngầu lặng thinh nhìn Ninh Thư: “Đây là chủ kiến của bố em đúng không? Dạo này bố em đang kiểm kê sổ sách mà.”Một tháng này Trương Gia Sâm nghĩ ngợi nhiều lắm.
Anh cảm thấy là Miêu Chí đưa anh vào đây.
Nhìn thái độ của cảnh sát là biết có chứng cứ xác thực.Có lẽ Miêu Diệu Diệu cũng sẽ cảm kích hành động của Miêu Chí, nhưng Trương Gia Sâm đang cược tình cảm Miêu Diệu Diệu dành cho mình dù rằng rõ ràng tình cảm đó hẳn là không giúp được.“Diệu Diệu ơi anh…” Trương Gia Sâm muốn kiếm lý do để phản bác nhưng không biết nói gì.“Xin em hãy tin anh.” Trương Gia Sâm bất lực.Ninh Thư cười bảo: “Anh yên tâm đi em sẽ giúp anh mà.”Trương Gia Sâm vui mừng thấy rõ, Ninh Thư nói tiếp: “Em bán nhà mình xoay tiền cứu anh rồi.”Nụ cười khựng lại, Trương Gia Sâm chau mày: “Sao em lại bán nhà được chứ, đó là quà cưới của chúng ta mà.”Môi Trương Gia Sâm run run, mặt mày âm u nhìn Ninh Thư chằm chằm, anh ta cười gượng: “Em cố tình đúng không?”“Cố tình gì anh? Bố chồng cũng đồng ý chuyện bán nhà mà.” Ninh Thư ngạc nhiên.Trương Gia Sâm bị rút sạch tinh thần, giờ anh chẳng còn gì nữa rồi.Mọi thứ trước đây anh phấn đấu đều không còn, cái để níu chân anh lại ở thành phố này cũng mất sạch.
Trương Gia Sâm hoảng loạn, mới đây thôi anh vẫn là tổng giám đốc hô mưa gọi gió ở công ty nhưng giờ anh mất trắng rồi.Trái tim anh như bị xì xèo trong chảo dầu nóng đau đớn vô cùng, Trương Gia Sâm nhìn cô gái trước mặt: “Nhà bán bao nhiêu thế?”Ninh Thư buồn cười ghê, giờ này rồi mà Trương Gia