Chuyển ngữ: WanhooChỉ cần thọc kiếm xuống là bao nhiêu kiên trì của cô tan tành thành mây khói, từ giờ sẽ không còn trói buộc nào nữa.
Có một lần ắt sẽ có lần thứ hai, dần dà rồi thành chết lặng và sẽ không còn khúc mắc nữa.Ninh Thư siết chuôi kiếm, gân xanh hằn rõ trên mu bàn tay.“Giết nó, giết nó…” Giọng nói lạnh lẽo vờn quanh tai.Không phải ngươi chết thì ta chết, trước mặt mà là kẻ thù vậy Ninh Thư sẽ nhấc kiếm thọc xuống ngay.
Vậy nhưng đây là một đứa bé không thù không oán không có sức chống trả cô.“Tôi phải làm sao đây 2333?” Ninh Thư xin sự giúp đỡ của 2333.2333 lặng thinh một lúc rồi hỏi: “Cô định thế nào?”“Tôi không muốn giết nó.” Nói xong Ninh Thư nhẹ nhõm cả người, cô cũng tỉnh táo lại.
Đúng vậy cô không muốn giết đứa bé này.Nó vô tội.Hệ thống im lặng.Ninh Thư thấy 2333 không trả lời, cô đề nghị: “Hãy giúp tôi đi 2333.”“Cửa hàng giao dịch có thuốc giả chết, tôi mua cho cô một viên nhưng đây là thao tác lách luật nên cô không được báo cáo tôi đâu đấy.
Đây là lần cuối tôi mạo hiểm bị khôi phục định dạng để giúp cô, nếu bị phát hiện cả tôi và cô sẽ đều bị xoá sổ.” 2333 nói.Ninh Thư phấn khởi: “Cảm ơn cậu, cậu yên tâm sau này tôi sẽ mua chúng trước.”Một lúc sau có một viên thuốc xuất hiện trong lòng bàn tay Ninh Thư, Ninh Thư bình tĩnh lại ngay.Vậy là sau này không chỉ mỗi mua vật phẩm tất yếu để sinh tồn mà còn phải mua cả các thứ đó nữa.Phải mua trước khi đến thế giới mới được sử dụng trong nhiệm vụ.“Nghĩ xong chưa?” Một hỏi Ninh Thư: “Với ý chí của ngươi là không trở thành tử sĩ được, ngươi không cần đi làm nhiệm vụ lần này.”“Ta làm được.” Ninh Thư rảo bước qua bên giường và bịt miệng đứa bé đang nhóc nhè lại, sau đó thọc kiếm vào ngực trái đứa bé, rút kiếm và máu loang ra ngoài dưới con mắt của Một.Nhà đá mới còn ầm ĩ giờ đã yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của Ninh Thư và Một.Một nhìn Ninh Thư, đi qua kiểm tra mạch đập của đứa bé rồi lại đặt tay bên chóp mũi xem sao.Một lúc sau xác định đứa bé đã chết mới nói với Ninh Thư: “Vượt qua.”Ninh Thư hỏi Một: ”Ta chôn nó được không?”Một hằm hằm Ninh Thư nhưng rồi vẫn ừ.Bấy giờ Ninh Thư mới bế đứa bé đã chết trên giường đi ra.“Đợi đã.” Một nói.Ninh Thư giật thót, ngoảnh lại thắc mắc bình tĩnh: “Sao nữa?”“Nhanh lên rồi về, lát nữa ngươi đi gặp chủ tử với ta.” Một bảo.Ninh Thư gật đầu và bế đứa bé rời khỏi hang núi cực nhanh, bước ra ngoài đập vào mắt cô là một cánh rừng.Ninh Thư chạy nhanh thoăn thoắt vào trong rừng kiếm thảo dược nhai bã ra rồi cởi tã lót để hở vết thương trên ngực trái.Ninh Thư đắp thảo dược đã nhai vào ngực để cầm máu.2333 bảo trái tim đứa bé này nằm bên phải nên cô mới dám thọc vào ngực trái, thôi thì cũng xem như trong cái rủi cũng có cái may.Dõi mắt xung quanh bốn bề là rừng không có người sống, phải làm sao với đứa bé này đây? Cô không thể nào rời khỏi khu vực núi rừng này để tìm người nhận nuôi thằng bé được.Một vẫn đang đợi nên không kịp mà cũng sắp hết tác dụng thuốc giả chết rồi.Đậu má sao lại bực mình thế nhỉ.Ninh Thư bực bội nhai thảo dược bôi vào người đứa bé.
Được cái cuối cùng máu đã ngừng chảy.
Cô nhét một viên tích cốc đan vào miệng nó, tích cốc đan tan thành dòng nước chảy vào miệng đứa bé.Ninh Thư không biết để nó ở đâu nữa, để nó ở đây là bị thú hoang tha đi ngay và chỉ còn đường chờ chết.
Cô vất vả vậy mà sau nó vẫn mất mạng à.Ôi!Ninh Thư bế thằng bé nhảy