Chuyển ngữ: WanhooTử sĩ không cần nói chuyện, chỉ cần múa kiếm keng keng làm mọi việc vì chủ tử là được rồi.
Dù rằng trước mặt là vực sâu mà chủ tử bảo nhảy cũng phải nhảy ngay lập tức.Ninh Thư bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về nhiệm vụ lần này.Nếu cô lên ngôi hoàng đế và nhường ngay ngôi lại cho Tam hoàng tử thì sao nhỉ.
Tam hoàng tử trở thành hoàng đế rồi muốn đưa Thượng Quan Tình Nhu vào cung là chuyện cực cỏn con mà.Cũng tại Tam hoàng tử thích chết cả, đúng hơn hết là đay nghiến vì không được thoả mãn dục vọng, mà có thoả mãn thì vẫn chán sống như thường.Ninh Thư phân tích nguyện vọng của Mười Một, nguyện vọng yêu cầu không để chủ mình chết vậy tức là phải thay đổi vận mệnh Tam hoàng tử bị giết.
Còn việc Tam hoàng tử có lên ngôi hoàng đế hay không thì không liên quan đến cô.Vậy nhưng Tam hoàng tử không lên ngôi hoàng đế là kiểu gì cũng bị giết.
Sẽ không có chuyện bỏ qua cho khi mà hắn ta chán sống cứ thích tìm cách giết nữ chính đâu.Khái quát lại thì Tam hoàng tử này được phân diễn cái vai cặn bã đó chứ.
Không phải không yêu mà là yêu đến chết luôn.Có một người chủ thế này mệt mỏi quá.Mà thôi đến đâu hay đến đó.Ninh Thư bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công trong lồng sắt.
Đã là tử sĩ vậy với cái nghề nghiệp luôn trong trạng thái sẵn sàng chết bất cứ lúc nào này thì võ công càng cao càng có thêm cơ hội sống sót cho mình.Ninh Thư không muốn chết trong nhiệm vụ bởi chết đồng nghĩa với nhiệm vụ thất bại và cô sẽ bị xoá sổ.May mà thế giới này dày đặc linh khí, tu luyện Tuyệt Thế Võ Công cũng gọi là xuôi chèo mát mái.Nghe thấy tiếng cửa đá dày nặng mở là Ninh Thư dừng tu luyện và đứng dậy.Người đàn ông có vết sẹo ngang mặt đi vào.
Ninh Thư biết mã số của anh ta là Một đã chấp hành rất nhiều nhiệm vụ và là thủ lĩnh trại huấn luyện này.“Làm nhiệm vụ tiếp theo.” Một rất lạnh lùng với Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu ra ngoài cửa đá và nhìn Một mở cánh cửa đá khác.“Vào đi, đây là nhiệm vụ thứ hai của ngươi.
Giết tất cả con mồi bên trong.” Một đẩy Ninh Thư vào rồi đóng cửa lại.Mới vào Ninh Thư đã ngửi thấy mùi buồn nôn và cả tiếng lưỡi rắn thè phù phù.
Cô nhìn xung quanh và thấy nhiều rắn quá.
Lũ rắn quấn vào nhau bò khắp nhà đá.Ninh Thư nổi hết da gà.Đậu má cái giống này buồn nôn ghê ấy, mà còn đủ loại màu sắc là biết toàn rắn độc rồi.Một định giết cô đúng không chứ sao cô giết hết được nhiều rắn thế này.Ninh Thư chém đứt đôi con rắn đang bò về chỗ mình.
Rắn liên tục bò qua chỗ Ninh Thư, Ninh Thư vận khí đạp lên tường chạy mấy bước và kiếm một chỗ không có rắn đứng.Giờ cô không chỉ phải giết rắn mà còn phải tránh cho bị rắn độc cắn.Ninh Thư hơi hối hận khi không mua bột hùng hoàng[1], sau này nhất định phải mua bột hùng hoàng mới được.Ninh Thư chém đứt đôi các con rắn đó, rắn bị chém thành hai nửa ngọ nguậy và rồi vẫn chết.Mùi rắn lại thêm mùi máu tanh quá khó thở, mùi trong nhà đá ngày càng ghê cổ hơn.Nhìn lũ rắn mà Ninh Thư không biết khi nào mới giết hết đây.Một đợi Ninh Thư hoàn thành nhiệm vụ ngoài cửa.
Rất lâu sau Ninh Thư giết con rắn cuối cùng và cánh cửa mới được đẩy ra.Một đưa mắt nhìn lướt qua xác rắn đầy đất mà mặt không đổi sắc, cũng chẳng khen Ninh Thư được câu nào, bảo: “Ngươi đã vượt cửa thứ hai, còn một cửa nữa.”Ninh Thư mệt chết rồi, không cả nhấc được cánh tay lên nữa.
Cô bảo: “Ta mệt quá, ta có thể nghỉ đã được không?”Một liếc xéo Ninh Thư, “Cửa cuối cực đơn giản, không cần nghỉ.”Cực đơn giản?Ninh Thư đi theo vào một nhà đá khác.
Nhà đá này rất