Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư nheo mắt nhìn thát tử trước mặt, đả thương con dân triều Đại Ung, cưỡ.ng bức con gái triều Đại Ung trên đất Đại Ung.
Lũ trộm cắp này kiêu ngạo thật đấy.
Ninh Thư cười khẩy, cô còn nghe thấy một trong số thát tử còn hô gì mà mau trả cô gái đó đây.“Đưa cô gái kia cho tao, ồ...!Đàn ông như mày còn xinh đẹp hơn cả đàn bà triều Đại Ung đấy.” Thát tử thèm rỏ dãi.Ninh Thư vẫn không nói chuyện, cô đội mũ giáp trên đầu nên đúng là nhìn thoáng qua không nhận ra Ninh Thư là nữ mà cho rằng là một người đàn ông vô cùng xinh đẹp thôi.Ninh Thư còn chưa kịp nói gì, Đoạn Tinh Huy bên cạnh đã lớn tiếng quát, “Láo xược.”“Bắt sống những người này cho tao.” Giọng Ninh Thư trong mà rét lạnh khiến đám thát tử trước mặt sướng rơn người, chúng tỏ ra vô cùng hưởng thụ, sảng khoái như ngày nóng bức được dội một thùng nước lạnh.Những cặp mắt phát sáng nhìn Ninh Thư mà nước miếng rỏ dãi như lợn, “Là con gái, còn là một cô gái cực phẩm cơ.”Cô gái trong lòng Ninh Thư nghe thấy giọng Ninh Thư thì cũng ngơ ngác ngoảnh lại nhìn với đôi mắt sáng rực.Ninh Thư đánh giá đám thát tử, bên cô nhiều người nhưng chúng không hề sợ, cô sẵng giọng, “Tóm hết lũ ngỗ nghịch này lại cho bổn cung.”Bổn cung không vụt lũ khốn nạn này gọi mẹ xin tha thì quá xin lỗi tiếng tự xưng bổn cung này rồi.Đoạn Tinh Huy là đầu tàu gương mẫu, đội ngũ phía sau xông lên chiến đấu.
Ninh Thư đánh giá cảnh hỗn loạn này, thát tử bên kia mạnh thật sự.
Bên cô một trăm người mà đối chọi không đến hai mươi thát tử lại cũng bị thương.Hừm, Ninh Thư nhìn mà sốt ruột.Dù thát tử cậy có lợi thế cơ thể nhưng vẫn không địch được nhiều người, một lúc sau đã bị bắt.
Đám thát tử không hề sợ ra mặt, chúng còn đang mắng chửi luôn mồm ý.Ninh Thư sốc thật, cô vung tay vụt một roi vào thát tử mắng hăng nhất, mà cô còn đánh vào mặt cơ.“Á...” Mặt thát tử bắn máu tung toé trong nháy mắt, ngay cả tròng mắt cũng bị vụt mù.Thát tử ôm mặt mình, đau đến lăn lộn dưới đất.
Người Hung Nô vẫn luôn nháo nhác bỗng im phăng phắc, không phục Ninh Thư nhưng không xa xả ngoài miệng nữa.Ninh Thư ra lệnh: “Khống chế những tên này cho ta.” Đám thát tử này cho rằng Ninh Thư không dám giết họ, tức thì có người sồn sồn hét lên với Ninh Thư, “Sĩ binh Đại Ung mau thả bọn tao ra, nếu không lúc khác sẽ xử đẹp chúng mày.”Binh lính biên cảnh không dám giết bọn họ, và càng sợ kỵ binh Bắc Mạc trả thù nên đám thát tử này không hề biết sợ.Đoạn Tinh Huy chau mày nhìn Ninh Thư, thì thầm với Ninh Thư: “Công chúa, còn đôi co nữa sẽ là một dạng đả kích sĩ khí đấy.”Ninh Thư nhìn Đoạn Tinh Huy đầy ghét bỏ, nhất là khi thấy hắn lại kề tai mình bỏ nhỏ, Ninh Thư gắt: “Nói thì cứ nói sán lại gần thế làm gì?”Ế, câu này quen tai quá nhé.
Đây chẳng phải câu cửa miệng của ông chú y tế à, sao cô đã học được rồi?Mặt Đoạn Tinh Huy vừa xấu hổ và tái, nhất thời chẳng biết nói gì.Ninh Thư nhìn binh lính triều Đại Ung xung quanh, mới rồi đánh nhau với hai mươi thát tử nên trông khá xuống tinh thần, một số người còn bị thương nữa.Ninh Thư trông mà nóng ruột chết mất, cô vung roi lên tiếng roi tạo ra tiếng vút mạnh, mà giờ đang là mùa đông roi vụt vào người ăn đau đủ.Thát tử nhìn thấy roi trong tay Ninh Thư đều bất giác lùi về phía sau, ngay cả binh lính Đại Ung khống chế người Hung Nô cũng lùi lại vì sợ bị thương lây.Ninh Thư nghiêng đầu,