Chuyển ngữ: WanhooSau cùng thát tử bị cô gái vụt chết.
Không biết có phải do gương xấu Ninh Thư hay bởi cô gái hận thấu xương thát tử xâm phạm cô, mà cái roi đầu tiên cô gái vụt xuống phía dưới của thát tử.Đây là nơi yếu nhất của đàn ông, bị vụt trúng xem như mất nửa cái mạng.
Ở đây ngoại trừ Ninh Thư, tất cả đàn ông đều thấy đũn.g quần lạnh ngắt.
Nhìn phía dưới nát bét của thát tử đến binh sĩ triều Đại Ung cũng phát sợ.Khi thát tử chết rồi, đột nhiên cô gái òa khóc đến tái tê cõi lòng, vừa khóc vừa gọi cha mẹ.Cô gái lau khô nước mắt đi đến trước mặt Ninh Thư rồi quỳ sụp xuống dâng roi lên bằng hai tay cho Ninh Thư.
Bởi vì hành động này áo choàng không che hết được cảnh xuân cơ thể của cô.Thế nhưng có chuyện vừa rồi nên những người đàn ông kia đều tái mặt, đồng loạt cúi đầu không dám liếc qua.Ninh Thư nhận roi rồi nhìn gần cô gái.
Da của cô ngăm đen theo đặc thù của biên cảnh, tóc dày, không quá xinh đẹp, nhưng lông mày rậm khiến mặt cô thêm phần kiên nghị.“Tướng quân, xin hãy cho tôi đi theo tướng quân ra trận giết thát tử.” Cô gái cầu xin Ninh Thư, “Tôi không có nhà để về, thát tử giết người thân của tôi, đốt nhà tôi rồi.”Ninh Thư kéo cô lên lưng ngựa, hỏi: “Cô cứ theo ta đi, cô tên là gì?”“Tôi...!Tôi, thảo dân, tiểu nhân...” Cô gái vừa xấu hổ vừa bối rối, không biết nên xưng hô thế nào.“Gọi nô tỳ là được, về sau cô cứ theo ta, cô gọi bổn cung là công chúa.”“Công chúa?” Cô gái nhìn Ninh Thư hoảng hốt, hiển nhiên không ngờ công chúa một nước lại đến biên cương đánh trận.“Cái mạng này của nô tỳ do công chúa ban tặng, xin công chúa hãy ban tên cho nô tỳ.” Cô gái nói hùng hồn, giọng nói cực kỳ trịnh trọng, vô cùng kiên định.Ninh Thư mỉm cười, ai nói gái không bằng trai.
Có thể kém thể lực nhưng không được xem thường sự kiên cường của con gái.“Kể từ giờ cô đi theo bổn cung, ban tên là Thái Tang.” Ninh Thư phấn khởi, rốt cuộc cũng có quân của mình rồi, mặc dù chỉ có một người thôi nhưng người ấy hoàn toàn thuộc về cô.
Chứ không phải khi cô muốn dẫn người đến đây nhưng không ai đoái hoài đến cô như vừa rồi.Những người đàn ông kia chỉ giỏi khinh thường con gái, dù cô là một công chúa thì vẫn là con gái, mà con gái thì nên ở nhà nuôi con, còn chiến trường là sân chơi của đàn ông.Thái Tang rất kính trọng Ninh Thư, cô qua một bên mặc quần áo rồi không ngồi chung mà dắt ngựa cho Ninh Thư.Ninh Thư đanh mặt lại ra lệnh: “Mang đám thát tử này về thẩm tra kỹ càng, chắc chắn chúng là do thám.”Cô bắt buộc phải trưng khuôn mặt đanh thép này đến phút cuối cùng, thật là không dễ giả vờ chút nào.Ninh Thư đang vòng đầu ngựa chuẩn bị về doanh trại thì có tiếng vó ngựa vọng lại từ xa và còn là không ít người đang đến nữa.Trái tim cô thịch một tiếng, cô ra lệnh ngay cho Đoạn Tinh Huy: “Mau bắn pháo tín hiệu.”Đoạn Tinh Huy bắn pháo tín hiệu ngay, pháo nổ vang trên không trung.Chẳng lâu sau có một đội kỵ binh thát tử ngựa béo khỏe khí thế cực lớn phi đến bên này để lại bụi cát mù mịt phía sau.Chỉ riêng với khí thế ấy đã khiến người bên triều Đại Ung có hơi hoảng loạn, thấp thỏm lo âu ra mặt.Ninh Thư hét lớn: “Hoảng gì mà hoảng, đứng ngay ngắn cho bổn cung.”Không cần biết chiến tranh ra sao nhưng nhất định đội ngũ phải chỉnh tề, nhất định phải có khí thế.Ninh Thư nheo mắt nhìn thủ lĩnh đội người thát tử mà chỉ biết cảm thán đúng là oan gia ngõ hẹp, thát tử phía trước là nhị vương tử Hách Liên Anh đấy.“Nhị vương tử, nhị vương tử...” Trông thấy Hách Liên Anh, thát