Chuyển ngữ: Wanhoo“Bắc Mạc các ngươi không có cả một chiếc gương đồng đúng không, không cả soi thấy mình là cái thể loại gì.
Không có gương đồng thì soi mặt xuống nước tiểu mà nhìn xem.
Tưởng mình lên trời xuống đất được chắc.”Ninh Thư chửi vô cùng khoái, mỗi lần thấy Hách Liên Anh ra vẻ ông đây nhìn trúng cô em là vinh hạnh của cô em lại khiến Ninh Thư cảm thấy vô cùng ngứa mông.Trông như thằng cha bị đần ý.Đám thát tử cường tráng bị Ninh Thư chửi sôi máu nóng, người nào người nấy trợn mắt to mắt nhỏ với Ninh Thư, chỉ muốn được xâu xé Ninh Thư.Ninh Thư bật cười thành tiếng, cô cũng đang đậu xanh rau má trong lòng.
Có một đoạn đường thôi mà Thẩm Phong làm gì mà lâu vậy còn chưa đến.Ninh Thư trĩu nặng tâm sự, lần này phải sống sót quay về, không dọn dẹp xong đống này, sau này còn nhiều chuyện như này lắm.Nếu không được thì phí công cô không màng cả hình tượng công chúa thanh cao kín kẽ xinh đẹp quý phái để mắng chửi như mụ đàn bà chanh chua à.Nghe thấy Ninh Thư chửi như vậy, Hách Liên Anh giận lắm, hắn lạnh giọng nói: “Nàng đang khiến ta giận đấy công chúa Gia Huệ, giờ nàng không lo cho binh lính phía sau hay sao?”Ninh Thư cười lạnh, “Đương nhiên bổn cung không lo được, bởi lẽ có chết cũng là bổn cung chết trước mặt bọn họ mà.
Hách Liên Anh này, ngươi có tự đại quá khi làm xằng làm bậy trên đất Đại Ung không nhỉ?”Đánh nhau không có lợi thế nên giờ Ninh Thư chỉ biết cãi nhau thôi.
Kỵ binh đấu với bộ binh, đánh tức là chết trong nháy mắt đó.“Công chúa Gia Huệ, bổn vương tử không tự đại, dũng sĩ Bắc Mạc của chúng ta không tự đại, mà là binh sĩ triều Đại Ung các nàng hèn nhát, nhìn thấy dũng sĩ Bắc Mạc là không dám xuất hiện trước mặt ấy chứ.”“Không hề có lòng tự hào dân tộc, tự hào quốc gia như vậy, bổn vương tử chỉ biết cười thôi...”Ha Ha cái bà mày ý, Ninh Thư chửi thầm.Lời nói của Hách Liên Anh làm con dân triều Đại Ung cảm thấy vô cùng nhục nhã, trừng đôi mắt đỏ au lườm Hách Liên Anh.Ninh Thư thua, tình hình này đánh thắng được à? Không lẽ chiến tranh chỉ đánh nhau suông thôi sao?Ninh Thư hỏi nhỏ Đoạn Tinh Huy: “Ngươi lên đánh một mình?”Đoạn Tinh Huy thấy Ninh Thư nghiêng người để nói chuyện gần với mình, thì chẳng hiểu sao trái tim Đoạn Tinh Huy đập thình thịch, hắn ưỡn ngực trả lời: “Hãy cho mạt tướng đánh trước một trận với tướng lĩnh đối phương.”Định mệnh, đánh một mình trước thật rồi sau mới đánh cả lũ?Hách Liên Anh thấy Ninh Thư liên tục trao đổi với một thằng đàn ông chứ không nhìn ra tình hình hiện tại, hắn quát rít một tiếng: “Công chúa Gia Huệ.”Ninh Thư tức tối quát tháo: “Hét cái gì mà hét, không thấy bên ta đang thương lượng à?”Hách Liên Anh: ...Hách Liên Anh ngoắc đầu, lập tức kỵ binh sau hắn bao vây Ninh Thư và đội quân lại.Binh sĩ triều Đại Ung dựa lưng vào nhau chĩa trường thương đỏ nghiêm chỉnh chờ lệnh.Ninh Thư sầm mặt, cô nhìn Hách Liên Anh.
Hách Liên Anh ung dung ngồi trên lưng ngựa nhìn Ninh Thư mỉm cười đắc chí, “Nàng suy nghĩ xong chưa công chúa Gia Huệ?”“Người mời làm vợ, kẻ chạy làm thiếp.
Hách Liên Anh, ngươi bảo ta theo ngươi vậy địa vị của bổn cung là gì?” Ninh Thư chỉ biết ứng phó bừa với Hách Liên Anh.“Công chúa...” Đoạn Tinh Huy buộc phải lên tiếng.Ninh Thư không quan tâm Đoạn Tinh Huy, đến bây giờ Thẩm Phong còn chưa đến, ha ha, đúng thật là không để công chúa này vào mắt.“Đương nhiên nàng là vương phi của bổn vương tử, đất đai, dê bò, nô lệ của bổn vương tử đều là của nàng rồi.” Giọng điệu Hách Liên Anh vô cùng mê hoặc.Quả thật Ninh Thư rất muốn mửa vào mặt Hách Liên Anh.
Có gì mà cô không có ở Đại Ung, cần mấy cái kia của Hách Liên Anh à, đất phong của cô còn nhiều hơn đất đai của Hách Liên Anh ấy.“Hách Liên Anh, bổn cung vẫn