Chuyển ngữ: WanhooÔng chú y tế muốn cô bẻ thép cơ đấy, đây là cái sự thẳng thắn kiểu gì?“Vì sao phải bẻ thép?” Ninh Thư hỏi.Ông chú y tế nhìn Ninh Thư, mắt kính gọng vàng lóe sáng trông đặc biệt khủ.ng bố, Ninh Thư vội vàng nhặt cọc thép dưới đất lên.“Dùng hết sức bẻ.” Ông chú y tế nhắc.Ninh Thư gật đầu, dùng hết sức bẻ thép, không bẻ gãy nhưng có bẻ cong, Ninh Thư hỏi ông chú y tế: “Vậy được chưa?”Ông chú y tế gật đầu, sờ cánh tay Ninh Thư.
Ninh Thư quăng thép chạy biến, cảnh giác, “Chú làm gì vậy?”Mẹ nó, bị ông chú sờ một cái mà rợn người ghê gớm.“Chỉ kiểm tra cơ cô thôi mà, dạo trước phát hiện cô rất khỏe.” Ông chú y tế vẫy gọi Ninh Thư, “Qua đây cho tôi sờ cái.”Ninh Thư: Phụt…“Qua đây, cho tôi sờ người cô cái.” Ông chú y tế lại lặp lại câu nói, Ninh Thư có dự cảm chẳng lành.Cô khỏe là vì luyện Tuyệt Thế Võ Công, mỗi lần nhắc đến tên của bí kíp nội công Ninh Thư lại cảm thấy xấu hổ.Ninh Thư bước chậm đến gần ông chú y tế, nhìn ông chú y tế trầm ngâm sờ cơ thể mình mà Ninh Thư lạnh run cả người.
Tại sao lại có ảo giác bị ông chú y tế giải phẫu nhỉ?Sau khi sờ xong, ông chú y tế gật đầu, “Tuy cơ bắp không to nhưng rất chặt, đây mới là trạng thái lý tưởng nhất.” Lúc ông chú y tế nói chuyện, mắt kính gọng vàng cũng lóe sáng, làm Ninh Thư bị dọa suýt tè ra quần.Đừng bảo ông chú muốn giải phẫu cô nhé.“Đây là bữa tối của hai người.” Sồ Phượng bước đến, phá tan “ánh mắt thâm tình” của Ninh Thư với ông chú y tế.Sồ Phượng cầm hai gói lương khô, hai chai nước đưa cho ông chú y tế.Ông chú y tế tiện tay đưa cho Ninh Thư một gói lương khô, Ninh Thư cầm vội, cô đã đói lâu rồi.Sồ Phượng nhìn cảnh này thì đôi mắt lóe lên một cái, nói với Ninh Thư: “Hoa Đóa Nhi em qua đây một lúc, tôi có chuyện nói với em.”Ninh Thư hơi nghi hoặc, Sồ Phượng tìm cô có chuyện gì nhỉ? Cô ra ngoài nhà theo Sồ Phượng, nhà này chỉ đắp đất đơn sơ, trong nhà đã không còn ai ở, đây là nơi tổ đội tạm thời nghỉ chân.Sồ Phượng dừng bước, Ninh Thư đứng cách Sồ Phượng hai mét, đây là vị trí an toàn nhất giữa người với người vì Ninh Thư đề phòng Sồ Phượng.“Chị tìm tôi có chuyện gì?” Ninh Thư hỏi.Sồ Phượng chìa cánh tay trắng nõn ra trước Ninh Thư, thấy Ninh Thư ngẩn ngơ chưa hiểu thì nói lạnh nhạt: “Giao dịch thể gen ra đây là chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”“Dịch thể gen? Tôi đâu có dịch thể gen.” Ninh Thư đáp.Sồ Phượng lạnh mặt, “Đừng giả ngu nữa, chính là dịch thể gen ngày trước cướp được từ xác sống biến dị đấy, sau cùng vào tay em còn gì.”Bấy giờ Ninh Thư mới vỡ lẽ, cô nói: “Không biết tôi đã vứt dịch thể gen đó ở chỗ nào lâu rồi, chị không nhắc tôi cũng quên.” Cùng với đó, Ninh Thư tỏ ra áy náy, “Chị Sồ Phượng, là lỗi của tôi.”Sồ Phượng được Ninh Thư gọi một tiếng “chị Sồ Phượng” thì không thoải mái, lại thấy đối phương trông ngu thì quở trách: “Hoa Đóa Nhi, mọi người cùng là đặc công, em đang muốn nhìn mọi người không hoàn thành nhiệm vụ, bị chỉ huy trưởng trách phạt hả?”Ninh Thư chớp mắt, các anh chị cũng phản bội quốc gia rồi còn ở đó dăm ba phạt không phạt cái gì, câu này để mà hét với nguyên chủ ngây thơ ấy.Ninh Thư sầu não, sốt sắng: “Giờ làm sao đây, tôi làm mất dịch thể gen thật rồi, lúc đó tình hình nguy cấp lại có xác sống, chính tôi cũng không để ý đã vứt đi đâu nữa.”“Em…” Sồ Phượng bị Ninh Thư làm cho tức không nói nên lời, hừ lạnh một