Chuyển ngữ: WanhooLý do Sồ Phượng kiên quyết đi theo ông chú y tế rất đúng đắn.
Ở đây hoang vắng, đến gần biên giới cũng chẳng có mấy ai, lại còn có nhiều vật tư như vậy, không lẽ dựa vào hai cái đùi vác chỗ đồ này đi.Vả lại giờ tổ đội chỉ còn có ba người là cô, Cô Lang và Lang Chu.
Trong tiềm thức, Sồ Phượng đã đá Ninh Thư ra khỏi hàng ngũ.Nếu như gặp phải xác sống thì làm sao, vác đống đồ này chạy qua xác sống à.
Lỡ lại gặp xác sống tiến hóa biến dị thì sao, rõ ràng là họ không có biện pháp đánh lại xác sống biến dị mà.Cô Lang biết mình đang hạnh hoẹ vô cớ, nhưng dù đúng anh cũng không muốn ở chung một chỗ với gã đàn ông kia.
Gã đàn ông kia mang đến cảm giác rất nguy hiểm và anh thì không ưa nổi.Dù vậy lý do của Sồ Phượng rất hợp lý, ông anh Lang Chu còn lại trong đội đứng về phía Sồ Phượng, hai đấu một, Cô Lang đành phải thỏa hiệp, anh ta nắm tay Sồ Phượng, nói: “Tránh xa thằng đó ra một chút, tôi thấy thằng đó không đàng hoàng với em, đừng để bị lừa.”Ông chú y tế bị người khác mắng bi.ến thái vẫn bình chân như vại, chẳng hề quan tâm hàm ý của Cô Lang.
Đến Ninh Thư cũng bái phục sự bình tĩnh này.Thật ra Ninh Thư hiểu tại sao Cô Lang không muốn đi theo ông chú y tế, sự thật là ông chú y tế quá trâu bò, hào quang quá chói mắt, lu mờ cả hào quang của nam chính.Nam chính là ai cơ chứ, trời sinh đã tự cảm thấy mình tài trí hơn người, kiêu ngạo về bản thân, sao chịu đứng ở top dưới được.Thế nhưng trong tình huống hiện tại, Cô Lang buộc phải nhẫn nhịn cơn thịnh nộ trong lòng, vừa khuân đồ lên xe vừa nhìn ông chú y tế bằng đôi mắt căm hận.Ông chú y tế lặng lẽ ngắm móng tay của mình, không quan tâm anh ta, làm Cô Lang tức đến xanh lè cái mặt đẹp trai.Chuyển xong đồ đạc ba người mới lên xe, Lang Chu nhìn Ninh Thư vô tư thì ngứa ngáy phải kháy đểu: “Có ai đó chỉ biết ăn không ngồi rồi chứ không biết giúp đỡ.”Rốt cuộc cô đã đắc tội thằng cha này ở đâu, mà chó cứ cắn nhặng đi gây sự với cô ấy nhỉ.“Chẳng phải mọi người xong cả rồi à? Có tôi hay không liên quan gì.” Ninh Thư đang ỷ có ông chú y tế bên cạnh để thẳng lưng cạy khóe.“Mày…” Lang Chu giơ nắm đấm với Ninh Thư nhưng lại kiêng kỵ liếc mắt qua ông chú y tế, anh ta châm chọc Ninh Thư, “Tưởng mày tìm được chỗ dựa vững chắc chắc.”Ninh Thư đắc chí ra mặt.“Đừng cãi nhau nữa Lang Chu.” Sồ Phượng nhắc Lang Chu, rồi lại nói chuyện với ông chú y tế: “Anh bạn này, tiếp theo anh đi đâu đây?”Không biết có phải do ảo giác của Ninh Thư hay không mà lúc Sồ Phượng nói chuyện với ông chú y tế, giọng nói dịu dàng đi rất nhiều.Thật ra chuyện này bình thường thôi.
Nghĩ mà xem, bọn cô là đặc công, để hoàn thành nhiệm vụ là cần phải biết lợi dụng ưu điểm của bản thân và một vài thủ đoạn.
Ví dụ như Sồ Phượng có hình thể bốc lửa, mặt đẹp lạnh lùng, đây chính là ưu điểm của cô ta.Ninh Thư soi gương chiếu hậu ngắm mặt mình, mặt đã bẩn còn dính cả óc, ngũ quan bình thường, tóc tai tán loạn.Tóm lại một chữ thôi là xấu.Ninh Thư liếc mắt qua bạn nữ chính xinh đẹp, cô lặng lẽ vuốt tóc tai cho gọn gàng.Ôi mẹ, quả nhiên cô trở thành bệ đỡ cho nữ chính.
Trong đội có hai cô gái, sự tồn tại của cô đã nâng đỡ sự hoàn mỹ của Sồ Phượng, cô rất nghi ngờ sự tồn tại nguyên chủ có tác dụng này.Khổ ghê chưa!Nghe thấy câu hỏi của Sồ Phượng, ông chú y tế nheo mày, quay đầu lại nhìn Sồ Phượng, Sồ Phượng ưỡn ngực, hỏi thêm: “Anh định đi đâu?”Ông chú y tế chỉnh mắt kính trên sống mũi, hỏi: