Thời điểm rời khỏi thôn Thiển Thuỷ, nàng có mang theo một chút rong biển phơi khô, lúc này lấy cây kéo đem cắt rong biển thành hai sợi tơ mỏng, đây chính là ánh mắt của gấu nhỏ, sau đó lại cắt một miếng hình tam giác thành miệng của gấu nhỏ, như vậy là đã làm xong.
Tiếu Tử mờ mịt nhìn nàng làm mọi thứ, bị đè nén nói: “Ta đem tất cả mọi thứ để lại cho hai mẹ con các nàng là được .” Trong nháy mắt cảm giác được ánh mắt khinh bỉ mà Ninh Tiểu Nhàn quăng tới, “Tranh Tranh phải có được cuộc sống bình yên, Thanh Hà không thể nào đi theo ta được, nếu như ta ở lại thì sớm muộn gì cũng sẽ có người hại tới bọn họ. Ta. . . . . .” Lời nói cũng mắc ở trong cổ họng không thể nói ra được, từ xưa tới nay đa tình tổn thương nhất chính là ly biệt.
“Phiền não thì được cái gì, vì sao ngươi không nghe tỷ ấy nói lên ý nguyện của mình?” Nàng nói xong, đem ánh mắt cùng miệng đính vào trên phần đầu của Tiểu Hùng , lại đem”Chăn” đắp kín, thuận tiện còn muốn dịch dịch “Góc chăn”. Xung quanh lại để một chút rau dưa để trang trí.
Dọn xong cái khay, nàng mặc kệ Tiếu Tử còn đang trong trầm tư, đem thức ăn bưng đi ra ngoài.
Dù sao Tranh Tranh vẫn còn tâm tính của một đứa trẻ, vừa nhìn thấy cơm nắm cổ quái thú vị này thì trong nháy mắt đã hết khổ sở. Ninh Tiểu Nhàn chỉ thấy tiểu quỷ này nhấc chiếc đũa lên, xốc “chăn” của tiểu hùng lên để nhìn ngắm, không nhịn được mà đổ mồ hôi. Thức ăn nàng làm từ trước tới giờ đều có mùi vị không tệ, Tranh Tranh ăn tới mặt mày hớn hở cũng không cần phải nói, ngay cả rau dưa trang trí ở bên cạnh cũng ăn rất sạch sẽ, Đàm Thanh Hà dù tâm tư nặng nề, duỗi đũa ăn mấy đũa sau cũng không khỏi liên tục khen ngợi.
Đối diện với hai người một lớn một nhỏ này, thấy thế nào cũng giống như một gia đình, chính nàng là một người ngoài cuộc vẫn nên biến mất sớm một chút là tốt nhất. Ninh Tiểu Nhàn luôn rất tự giác, sau khi ăn xong cũng thu dọn bát đũa rồi quay về tiểu viện của mình, để lại một đôi nam nữ thâm tình chân thành, theo như Cùng Kỳ tiết lộ thì hai người này mỗi ngày gặp nhau một buổi tối đều bận rộn muốn chết. Nàng hoàn toàn có thể lý giải, một người là cô đơn, một người còn chưa biết tiền đồ như thế nào, hai người đều cần phát tiết tích tụ ở trong lòng của mình.
==========
“Khoan đã!” Mới vừa chạm tới cửa tiểu viện, Trường Thiên đột nhiên nói.”Ngươi có khách nhân tới cửa rồi!”
Bên trong có người? Ninh Tiểu Nhàn cả kinh, rút chân trở về. Trong nháy mắt này, trong đầu nàng nổi lên rất nhiều ý nghĩ.
Là chủ nhân của lực sĩ khăn vàng tìm tới cửa sao ? Nhưng xế chiếu nàng theo dõi chém giết là quạ ba mắt, tin tức này làm sao có thể truyền về được ? Nếu như xung quanh đây có người thì Trường Thiên không thể nào không cảnh tỉnh cho mình, chẳng lẽ lúc xế chiều ở trong phủ nha có tai mắt của đối phương ?
Quan trọng nhất là, bây giờ nàng nên làm gì, lại nghe thấy Trường Thiên trầm giọng nói: “Hành sự tùy theo hoàn cảnh, nếu manh mối có gì không đúng thì lập tức quay về Thần Ma Ngục, không cho kéo dài giống như lần trước nữa.”
“Được!” Nàng hít sâu một hơi, đưa tay đẩy cửa đi vào, nàng vừa mới bước vào sân thì cửa ở phía sau “rầm” một tiếng đóng lại, xem ra thế tới của đối phương hung bạo, nàng lạnh lùng cười một tiếng, tất nhiên là không sợ hãi.
Đèn dầu ở trong tiểu lâu đột nhiên được thắp áng lên, trong viện vẫn đen như cũ, dường như có quái vật ẩn núp
“Trong viện có thể có cơ quan?” Nàng thấp giọng hỏi.
“Có. Ở phía rừng trúc bên tay trái ngươi có chút mùi tanh, đoán là có chút côn trùng không thể gặp được người, bên phải là tứ lạc trận, thời gian gấp rút không nói rõ bộ pháp được, ngươi đừng đi về phía bên phải là được rồi. ừ, phía trên tường trước còn bày Tiểu cô sơn trận, người này còn đang ở trong phòng, thấy chuyện không ổn nên muốn chạy trốn.”
Vừa nghe thấy đối phương đã bày trí trận pháp tốt lắm để chạy trốn, nàng đầu tiên liền buông lỏng tâm trí xuống hơn phân nửa, nếu như là người có thực lực mạnh hơn thì cần gì phải cẩn thận từng li từng tí như thế ?
Trường Thiên đoán được ý nghĩ của nàng liền hừ lạnh một tiếng : “ Chớ khinh thường, tu sĩ đạo hạnh không cao nhưng lại rất khôn khéo, bình thường còn có thể lấy mạng của ngươi”.
Nàng điều chỉnh tốt nhịp tim cùng với hô hấp của mình, đi lên phía trước, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ngọn đèn dầu rã rời, chiếu sáng người đối diện đang ở bên trong.
Sau đó cả hai người đều ngây ngẩn cả người, cũng là đối phương mở miệng trước : “là ngươi” ngữ khí vô cùng ngạc nhiên
“Là ngươi!” Một hơi sau, hắn lại lặp lại một lần, trong giọng nói còn mang theo sự vui mừng vô tận !”Ha ha, rốt cục để cho ta tìm được ngươi!”
Khuôn mặt Ninh Tiểu Nhàn cả kinh tới không còn chút máu, lui về phía sau hai bước: “Sao. . . . . . Tại sao lại là ngươi!”
Dưới ánh đèn người này có một thân áo bào màu đen, có ba chòm râu dài, trên bàn tay phải bị chặt đứt một ngón cái, ngón trỏ cùng với ngón giữa, ý vị tiên phong đạo cốt cũng đã sớm không còn, đây không phải là Lưu Mãn Tử nàng kết làm kẻ thù ở Hỗ Thị thì còn là ai ?
Lưu Mãn Tử thấy nàng liền mừng rỡ: “Thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu! Ta tìm tiện nha đầu ngươi thật là lâu, hôm nay rốt cục đạt được ước muốn!”
“Tiên sư, tay của ngài cũng không phải là do ta chém đứt.” Nàng làm bộ như thần sắc sợ hãi, đi về phía một góc phòng, vô luận là lời nói hay vẻ mặt của Lưu Mãn Tử đều chứng minh là ở chỗ này nhìn thấy nàng là hết sức ngoài ý muốn, điều này nói lên cái gì ? Nói rõ là hắn muốn tìm, là người vốn ở lại trong phòng này, lui thêm một bước nữa mà nói thì hắn tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ tìm tới một kẻ không quen biết, cho nên việc này tất nhiên là đã được người ta nhờ vả hoặc sai sử.
Người ở sau lưng hắn là tu sĩ đã bắt Cẩu Tử đi hay là Thanh Hư Môn đây ?
Lưu Mãn Tử thấy nàng sợ đến sắc mặt xanh trắng, không khỏi hưng phấn nói: “Lúc ở Hỗ thị kia ngươi còn miệng lưỡi sắc bén, sao lúc này không nói?” Cô gái này hại hắn bị chặt ba ngón tay, hại hắn bị mất đi lò tiểu đan thần kỳ kia, tuy nói chỉ là một người phàm, nhưng tai họa đều do nàng dựng nên, hắn cũng đau khổ tìm kiếm nàng thật lâu a.
“Tiên sư tha mạng! Ta chẳng qua chỉ là một cô nương bình thường, đối với người ở Hỗ thị chém tay ngài, trước đó ta cũng không có biết rõ tình hình a !” Thuật điều tức quả nhiên là thần kỳ, nàng trưng ra bộ mặt thất bại không còn chút máu, sắc mặt rất nhanh liền trở nên thảm đạm, Lưu Mãn Tử nhìn thấy trong mắt thì trong lòng cảm thấy rất vui vẻ sảng khoái.
“Nếu không phải ngươi kinh động tới Đạm Thai Dực, làm sao hắn có thể chặt đứt ngón tay của ta ? Đây toàn bộ đều là do ngươi dựng