“Ngươi không nói sớm!” Quỷ mới biết cách dùng ngược lại như thế nào?
Tin tức xấu là, hiện tại sức lực của nàng quả thực không nhỏ, trong nội tâm lại sốt ruột, nên mặt Ôn Lương Vũ rất nhanh liền sung huyết sưng phồng lên. Tình hình này cũng phản ánh, hiệu quả của Dịch Dung Đan cao cấp nàng chế luyện quả thật không tệ, nếu không Ôn nhị thiếu mà dùng thuốc dịch dung bình thường, chỉ sợ bị đánh sưng mặt sưng mũi thì vẫn một bộ vẻ mặt đần độn.
Tin tức tốt là Ôn Lương Vũ rên hai tiếng, rốt cục thong thả tỉnh dậy!
Hắn nháy mắt vài mắt mới nhắm đúng tiêu cự, thấy nữ tử bên cạnh, liền kinh ngạc nói: “Bảo Châu? Làm sao ngươi ở nơi này?”
“Không, là ta!”
Không phải là ta? Hắn còn có chút mơ hồ, nhưng mà giọng nói thanh thúy này rất quen tai.”Ninh cô nương?”
Rất tốt, xem ra hắn không có biến thành ngu ngốc.”Ngươi cần tìm ta tới làm chuyện gì, nói mau a! Trong phủ này của ngươi có tu sĩ Kim Đan kỳ, ta không dám ở lâu.” Nàng vốn muốn để cho hắn tựa vào đầu vai mình, hiện tại thấy hắn đã tỉnh, liền hướng bên cạnh xê dịch. Không biết sao, vừa nghĩ tới trong Thần Ma ngục còn có Trường Thiên, nàng liền không muốn cùng nam nhân khác quá mức thân cận.
Ý nghĩ này chợt lóe lên, Ôn Lương Vũ đã bị ngã nằm úp sấp xuống, đem nàng sợ hết hồn. Nàng đưa tay kéo cái ghế qua, dìu hắn ngồi lên.”Sao rồi?”
Hắn cười khổ nói: “Là ta khinh thường, không ngờ bất tri bất giác trúng độc. Chờ ta phát hiện thì thân thể đã mỏi mệt không chịu nổi, không còn sức lực nữa.”
“Không khí hay là thức ăn có độc?” Nàng móc ra Cừ Hoàng Tán đút cho hắn một viên.
“Hẳn là độc ở không trung. Ta mấy ngày nay mơ mơ màng màng cũng chưa từng ăn cơm, độc dược không đặt ở trong đồ ăn.”
Được rồi, nàng cũng đút cho mình một viên Cừ Hoàng Tán, đề phòng chuyện chưa xảy ra chứ sao.”Có biết nguồn độc ở nơi đâu không?”
Ôn Lương Vũ lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: “Trong nội viện này tất cả đồ vật đều chưa từng động đến. Ta tinh tế suy nghĩ một chút, mấy ngày nay đồ vật mới vào trong viện này chỉ có một thứ.” Hắn tự tay chỉ hướng trên bàn, Ninh Tiểu Nhàn giương mắt nhìn lại, trên bàn bát tiên lẳng lặng bày một cây trâm gỗ.
“Là cái trâm này?” Nàng nín hơi. Cách tay áo cầm lấy trâm gỗ cẩn thận chu đáo.
“Trên trâm này có mùi thơm.” Cùng Kỳ nhắc nhở nàng. Cuối cùng vẫn là nhân tài phân biệt thuốc, tiếp theo trong nháy mắt đã nhận ra được, “Ừ. . . . . . Đây là mùi thơm Đồng tâm mộc.”
“Đồng tâm thân gỗ, bản thân không độc, mùi thơm của nó còn có tác dụng nâng cao tinh thần tỉnh não, nhưng một khi cùng Lạc Quế Hoa, Hương Mãn Thiên, Thiên Lôi Trúc phát ra mùi thơm hỗn hợp, sẽ trở thành độc tố có tác dụng sinh ảo giác, nhẹ thì lâm vào ảo cảnh hôn mê bất tỉnh, nặng thì khóe miệng chảy nước miếng biến thành ngu ngốc, bằng hữu tiểu bán yêu này của ngài không biết là loại nào.”
Nàng đứng dậy đi một vòng trong viện, cho đến khi Cùng Kỳ quát lên dừng: “Nơi này mùi vị đậm nhất. Đúng rồi. Là Hương Mãn Thiên, chúc mừng hắn, đây là hỗn hợp hoa có độc tính nặng nhất.”
Tối nay mặt trăng bắt đầu bò lên trời. Bồn cây trước mắt này ra sức tách ra đến đỉnh điểm, bông hoa hiện lên hình lục giác, như gợn sóng tầng tầng lớp lớp. Nhụy cũng là màu đỏ tươi , ở dưới ánh sáng mông lung xem ra giống như vết máu. Sắc hoa thuần trắng. Có viền vàng, bị ánh trăng mạ lên một tầng ánh sáng trắng nhàn nhạt, càng lộ ra vô cùng thánh khiết. Quan trọng hơn là cái bồn hoa này lại để ở bệ cửa sổ cạnh ngoài phòng khách, gió thổi vào, lập tức cả phòng đều thơm.”Đây là thực vật Tây Vực cực quý, Nam Chiêm bộ châu rất ít thấy. Thường thích sinh trưởng trong hoàn cảnh ẩm ướt nhiều sương mù.” Nhiều sương mù và ẩm ướt sao? Khó trách nó ở Nham Thành có thể nở rộ như thế.
“Loại hỗn hợp này có độc tố, thấy hiệu quả nhanh sao?”
“Rất chậm, ít nhất phải gần nửa ngày. Ngài dùng Ích Độc Đan rồi không cần lo lắng.”
Vậy thì tốt. Nàng đưa tay hái một đóa Hương Mãn Thiên. Đi vào trong sảnh đưa cho Ôn Lương Vũ: “Đây là Hương Mãn Thiên, cùng cây trâm gỗ được làm từ cây Đồng Tâm ở trên bàn kia, mùi hương trộn lẫn với nhau, tiếp xúc với nó sẽ sinh ảo giác là độc mãn tính.”
Ôn Lương Vũ thần trí không rõ lắm, lời này qua thật lâu mới nghe vào trong tai, lộ ra một vẻ mặt quả thế, rất nhẹ rất chậm nói: “Thật sự là hắn!”
“Cây trâm gỗ này là Phàn chân nhân đưa cho ngươi?”
Ôn Lương Vũ đưa tay nhận lấy cây trâm gỗ, si ngốc mà nhìn thật lâu mới thở dài nói: “Không phải.Ngày đó sinh nhật của ta, cha lấy ra cái trâm này, nói là di vật của mẹ ta.” Một lần lại một lần mà vỗ về cây trâm gỗ, cuối cùng không nỡ bẻ thành hai nửa.
Trong lòng nàng không khỏi trầm xuống. Khó trách hắn khó chịu như vậy, thì ra người gài bẫy hắn vô cùng có thể là cha ruột!
“Có lẽ hắn cũng không biết ngươi ở nơi này có Hương Mãn Thiên?” Haizz, không biết mới là lạ, thiên hạ này nào có chuyện trùng hợp bực này?
“Không biết?” trong mắt Ôn Lương Vũ tràn ngập vẻ lo lắng, nhẹ nói: “Ông ấy làm thế nào không biết chứ? Hoa này là ông ấy tặng ta ba năm trước, ông ấy làm sao không biết?” Hắn đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng, “Thì ra là từ ba năm trước cha đã bắt đầu tính toán ta, buồn cười ta tự phụ thông minh hơn người, nhưng vẫn chẳng hay biết gì!”
“Ha ha, phế vật, ta bất quá chính là phế vật! Nhiều năm như vậy, ta còn tưởng rằng giúp đỡ ông ấy nhiều việc sẽ làm ông ấy vô hạn vui mừng. Nào biết kết quả ta vẫn là cái đinh trong mắt, đâm trong thịt của ông ta, muốn nhổ ra cho thống khoái!” Hắn tựa như khóc mà cười, nói càng về sau, thở hổn hển hai tiếng, âm thanh dần dần trầm thấp đi xuống.
Ninh Tiểu Nhàn thấy hắn đồng tử tan rã, thân thể xụi lơ, liền biết hỗn hợp độc dược còn đang trên người hắn phát huy hiệu dụng, giờ phút này cả người lại đồng thời bị đả kích, chính là lúc yếu ớt nhất. Theo lý thuyết nàng nên an ủi, nhưng bây giờ hai người bọn họ thiếu nhất chính là thời gian!
Cho nên nắm được bả vai Ôn Lương Vũ, trầm giọng nói: “Ôn nhị thiếu, hôm nay ngươi gọi ta tới, rốt cuộc có chuyện gì muốn làm?” Trên tay nàng dùng một chút sức, làm choÔn Lương Vũ ở trong mê mang cũng có thể cảm nhận được đau đớn.
Quả nhiên thân thể của hắn run lên, ánh mắt tỉnh táo chút ít, nghĩ nửa ngày mới nói: “Ta cũng chẳng biết tại sao, đại khái trong thành này, ta biết được người ngoài chỉ có mình ngươi. Trúng độc mấy ngày nay, ta thỉnh thoảng thanh tĩnh thỉnh thoảng mơ hồ, hôm nay thừa dịp còn thần trí, đem Thanh