Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền
Nàng đang định đứng lên, Ôn Lương Vũ liền cố hết sức nhấc tay lên, từ trong lòng ngực lấy ra một túi tiền, bỏ vào trong tay nàng. Hiện tại cả người hắn mềm yếu, làm ra động tác này so với lão nhân gia gần đất xa trời còn muốn lao lực hơn. Giờ này khắc này, Ninh Tiểu Nhàn biết vật hắn đưa tới hẳn rất trân quý, liền vội vàng nhanh chóng nhận lấy.
Ôn Lương Vũ cũng cử động môi, không tiếng động nói với nàng ba chữ: “Cám ơn ngươi!” Nàng mạo hiểm tới đây giúp hắn, trên người hắn không có vật gì quý giá, chỉ có vật này là có thể tương báo.
Việc này không nên chậm trễ, nàng lặng lẽ thối lui ra phía sau Ôn Lương Vũ, động tác nhẹ giống như Linh Miêu, chưa từng phát ra một chút âm thanh. Ôn Lương Vũ tựa vào trên ghế, chờ hắn quay đầu nhìn lại , phía sau trống rỗng, nơi nào còn có người chứ?
May là Ôn Lương Vũ trấn định hơn người, đột nhiên thấy một màn như vậy cũng nhịn không được nữa nhướng mày. Khắp mọi nơi một điểm động tĩnh cũng không có, Ninh cô nương đại khái là dùng phù chú ẩn thân đi, Phàn chân nhân đang canh giữ ở bên ngoài, sẽ không thả người đi ra ngoài. Ninh cô nương thông minh như thế , tất sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Không chờ hắn ngẫm nghĩ lâu, Phàn chân nhân lại nói lần thứ hai: “Ôn nhị công tử có đó hay không?” Hắn vận dụng thần thông, lời này tựa như vang lên ở bên tai Ôn Lương Vũ.
Ôn Lương Vũ không thể làm gì khác hơn là đè nghi vấn xuống đáy lòng, đề khí trả lời: “Phàn thúc, sắc trời đã tối, không biết có chuyện gì mà phải đến đây?” Hoa độc này dây dưa nhập vào cơ thể, rất khó trừ bỏ, đến thuốc giải độc của Ninh Tiểu Nhàn cũng có hiệu lực rất chậm, hiện tại cả người hắn vẫn không có sức.
Hắn che dấu khá hơn nữa, Phàn chân nhân cũng từ trong giọng nói của hắn nghe ra sự kiệt lực, trong lòng ngược lại có chút bội phục. Hoa này độc mê huyễn tác dụng mạnh, chính lão nếu không dùng linh lực cũng không dám nói nhất định có thể cử động được, Ôn nhị công tử chỉ lấy thân thể bán yêu không có yêu lực, lúc này lại vẫn có thể giữ vững thanh tĩnh, có thể thấy được hắn tâm trí kiên định, nghị lực vượt xa người thường.
Lão cẩn thận lắng nghe một hồi lâu, trong viện này chỉ có một mình Ôn nhị công tử hô hấp dồn dập. Ngoài ra không có tiếng vang tiếp theo.”Ôn thành chủ thấy ngươi mấy ngày nay không có động tĩnh, viện này của ngươi người khác cũng không vào được, nên kêu ta tới đây thăm hỏi tình huống của ngươi.”
Lão nói cũng là hợp tình hợp lý, chẳng qua là Ôn Lương Vũ đã sớm có lòng nghi ngờ, huống chi Ninh Tiểu Nhàn còn tra ra nguồn gốc độc, lúc này làm sao dễ dàng để lão vào viện ?”Đa tạ Phàn chân nhân tưởng nhớ, Lương Vũ mạnh khỏe, đêm đã khuya rồi vẫn mời ngài nhanh chóng nghỉ ngơi đi.”
Phàn chân nhân cười nói: “Nhận ủy thác của người sẽ phải hết lòng vì chuyện của người, Ôn thành chủ kêu ta thăm hỏi ngươi. Không gặp mặt được nào có thể trở về?” Nói xong liền ngự lên pháp khí, bay vào trong viện.
Ôn Lương Vũ ho nhẹ một tiếng nói: “Tiểu chất thân thể khó chịu, không thể tiến lên dẫn dắt, không thể làm gì khác hơn là xin Phàn thúc tự mình tiến vào.”
Phàn chân nhân thử dò xét mấy câu trước, cũng không thật sự cho là hắn có thể đem mình dẫn vào. Giờ phút này lười nói với hắn nữa, hừ nhẹ một tiếng liền vào trận.
Trong lời nói của Ôn Lương Vũ bình tĩnh không sóng. Đáy lòng thế nhưng trầm xuống. Nếu Phàn chân nhân do dự một hồi lâu mới vào trận. Nói không chừng phá sẽ không được trận pháp này; nhưng hiện tại lão lại mang một bộ dáng đã định liệu trước, hiển nhiên sớm làm chuẩn bị ứng đối, xem ra trận pháp này không ngăn được lão bao lâu. Ôn Lương Vũ phát hiện sau khi mình trúng độc, mới vội vàng bố trí Vụ Ảnh huyết sát đại trận này. Đồ trong viện quá ít, trận pháp nhiều chỗ không hoàn toàn đầy đủ, phát huy không ra công hiệu lớn nhất.
Nhưng dù vậy. Cục đá trên đất, chậu hoa, cỏ cây, bao gồm miệng suối phun ở chính giữa kia, tuy vị trí để đặt mơ hồ cũng ngầm có ý huyền cơ nào đó, làm cho người xem xét đều cảm thấy. Bọn chúng xuất hiện ở vị trí kia là thiên kinh địa nghĩa .
Một trận gió giật thổi qua, thực vật trong trận thậm chí ngay cả phiến lá cũng không nhúc nhích. Không gian nho nhỏ trong trận dường như bị dừng hình ảnh, độc lập với cõi phàm trần.
Ninh Tiểu Nhàn trước khi biến mất, đem cái ghế của Ôn Lương Vũ đặt gần cửa. Lấy góc độ của hắn nhìn sang, sau khi Phàn chân nhân vào trận tựa như gặp phải quỷ đụng tường trên chân núi, một người lẩm bẩm tự nói, càng không ngừng trái chuyển một bước, phải chớp lên một cái. Rõ ràng khoảng cách từ tường viện đến tòa Lâu Vũ chỉ có vài chục trượng, lão vẫn không thể thẳng tắp mà đi tới.
Nhìn đến đây, trong lòng Ôn Lương Vũ khẽ nhúc nhích, vẫn không nhớ tới nghi vấn lên: “Phàn chân nhân phá trận này khó khăn như vậy, mới vừa rồi Ninh cô nương làm thế nào mà bình an đi tới?” bí ẩn trên người cô gái này không khỏi quá nhiều rồi. Hắn không nhịn được quay nhìn lại phía sau, đại sảnh nhìn một cái không xót thứ gì, đến quỷ ảnh cũng không.
Lúc này Ninh Tiểu Nhàn dĩ nhiên đang sống an toàn ở trong Thần Ma ngục, nghe Trường Thiên giải thích tình huống bên ngoài.
” Hơn phân nửa Ôn Lương Vũ sẽ bị lão bắt được. Kế tiếp chúng ta phải làm sao?”
Trường Thiên trả lời chỉ có ngắn gọn hai chữ: “Rời đi. Ngươi cứu không được hắn.”
Nhưng chờ Ninh Tiểu Nhàn mở ra miệng túi Ôn nhị thiếu đem tặng, nàng cười khổ một tiếng: “Sợ rằng chúng ta vẫn không thể khinh địch đi thẳng như vậy.”
Trường Thiên tuấn mi nhếch lên: “Tại sao?”
Nàng mở bàn tay ra, lòng bàn tay nằm mấy viên hạt giống thật nhỏ, tròn vo, màu vàng nâu. Cảm giác của Trường Thiên nhạy cảm bực nào, liền lập tức phát hiện những thứ hạt giống này bề ngoài tuy không đặc sắc nhưng ben trong hàm chứa một tia linh khí.
“Hắn đem hạt giống linh trà đưa cho chúng ta.” Ninh Tiểu Nhàn nói, “Hiện tại đây là thứ đáng giá, ta thiếu hắn một lần, như thế nào cũng phải nghĩ cách trả lại.” Linh trà mới vừa được ra mắt, hạt giống này thả ra bên ngoài, không biết có bao nhiêu người chém giết đánh nhau vỡ đầu, phần nhân tình này của Ôn Lương Vũ quá lớn.
Trường Thiên nhận lấy hạt giống, trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Hành sự tùy theo hoàn cảnh.”
Vậy là hắn cũng đồng ý, Ninh Tiểu Nhàn len lén thở phào nhẹ nhõm.
Phàn chân nhân cũng có chút bản lãnh, nhìn ra Ôn Lương Vũ đem trận pháp ở cửa vào thiết lập ở bên trong cửa lớn của chính viện. Lão cũng không muốn mạnh mẽ phá vỡ để đi vào, tránh cho phá trận càng thêm phiền toái. Người nọ là tu sĩ Kim Đan kỳ rồi, dĩ nhiên có thể trực tiếp mạnh mẽ bài trừ, chẳng qua là động tĩnh quá lớn rất thất sách.
Lão càng chạy càng kinh hãi. Quen biết nhiều năm, lão đã sớm biết sở học của Ôn Lương Vũ hết sức tạp nham, có toán học, y đạo, phương diện chính trị cũng có đọc lướt qua, lại không nghĩ