“Hướng thư phòng của Ôn Cách. Ừ, hiện tại lại chuyển hướng, đi phòng lớn ở tiểu viện của Ôn Cách.”
Nàng đi theo chỉ thị của Trường Thiên, ở trong phủ bảy quẹo tám rẽ. Hiện tại tướng mạo bộ dạng này là Bảo Châu, nàng bày ra một bộ dáng ngạo khí lạnh nhạt, người khác dĩ nhiên là đứng xa mà nhìn rồi.
Chẳng qua mời vòng qua một chỗ bụi trúc ở bên ngoài, liền có người chắn trước mặt nàng, cười hì hì nói: “Bảo Châu muội muội, làm sao giờ mới đến? Ta chờ thật là khổ.” Định thần nhìn lại, không phải là gã sai vặt Thanh Y thì là ai?
Chớ nói Trường Thiên nghĩ bóp nát hắn, đến khóe mắt Ninh Tiểu Nhàn cũng vừa nhảy. Hết lần này tới lần khác người này đưa tình ẩn tình nói: “Hôm nay ở trong phủ ta đã tìm được một chỗ tốt, bảo đảm nhân thần không biết. . . . . .” Vừa nói vừa đưa móng vuốt qua, muốn kéo tay nhỏ bé của nàng.
Ninh Tiểu Nhàn lắc thân tránh thoát cái lôi kéo này, che miệng hướng hắn cười nói: “Ngươi gấp cái gì? Đi vào rồi nói.” Đi trước vào trong rừng trúc.
Diện mạo của nàng mặc dù là bộ dáng của Bảo Châu, nhưng một đôi đôi mắt đẹp có thể nói sóng mắt lưu chuyển, nhìn quanh đưa tình, hơn nữa xoay người liếc một chút càng làm cho nam tử này thần hồn cũng đi theo, không chút do dự mà theo vào.
Sau đó. . . . . . Cũng chưa có sau đó. Hắn còn tưởng rằng”Bảo Châu” muốn cùng hắn ở chỗ này thành chuyện tốt kia, đang vừa định nhào người tới, không ngờ khuôn mặt tươi cười của đối phương đột nhiên thu lại, một chưởng bổ tới. Hắn còn chưa kịp phản ứng, phía sau cổ bị đánh một chưởng, trực tiếp bị đập ngất đi.
Hô, đã sớm muốn làm như vậy rồi! Ninh Tiểu Nhàn vỗ vỗ tay, lúc này mới cảm thấy hết giận.
Xử lý sạch cái tên phiền toái này, kế tiếp nàng thuận thuận lợi lợi mà đi tới trong tiểu viện của Ôn thành chủ, căn cứ chỉ thị của Trường Thiên tìm được góc núi giả trong đình viện.
Nàng dùng chuôi đao Răng Nanh ở núi giả gõ nhẹ ba cái, lại nghe Trường Thiên nói: “Cái đình đặt trên góc trái của hòn non bộ, đúng, chính là nó, đi xoay tròn phía trái sau lại kéo ra bên ngoài.” Cơ quan này thiết kế mở ra phức tạp như thế, thầm nghĩ có phải vì phòng ngừa tiểu hài tử ở trong đình viện chơi đùa không cẩn thận mở ra hay không?
Nàng làm theo lời chỉ dẫn. Chỉ nghe “đông” một tiếng rất nhỏ, xoay qua chỗ khác nhìn, trên mặt đất đã nứt ra một cái cửa động. Miệng cái động này bình thường lấy miếng sắt che lại, phía trên phủ một tầng đất cát, trên cùng lại trồng một tầng cỏ thảm, thoạt nhìn rất có tính lừa gạt.
Nàng nhẹ nhàng kín đáo đi vào, qua mấy hơi thở, miệng động này tự động khép lại. May là nàng không có chứng sợ hãi giam cầm, nếu không đi một mình ở trong địa huyệt đưa tay không thấy được năm ngón này, không phải là bị hù chết sao? Lối đi này rất hẹp. May nhờ nàng là nữ tử, thân hình nhỏ gầy, nếu đổi là nam nhi cao sáu thước đi lối đi này, còn không bị va chạm cho sưng mặt sưng mũi sao?
Trường Thiên nói: ” Mới vừa rồi Ôn Lương Vũ nhìn thấy miệng động này cũng rất giật mình, họ Phàn nói cho hắn biết đây là ám đạo chủ Phủ xây từ trước để chạy trốn. Tiểu bán yêu tự giễu, bình thường số lần tới nơi này gặp phụ thân quá ít. Nếu không làm sao mà không phát hiện được cơ quan chứ?”
“Bọn họ đi rất xa sao?” Nàng len lén hỏi, kết quả phát hiện ở trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy. Âm thanh rất nhỏ cũng có thể nghe rõ ràng.
“Hai mươi trượng. Yên tâm đi. Phía trước có nước chảy, bọn họ nghe không được giọng nói của ngươi.”
Nàng mới đi được mấy trượng, quả nhiên đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Dưới Phủ thành chủ lại dấu diếm một con sông ngầm, hơn nữa theo tiếng nước chảy để phán đoán, lượng nước con sông này còn không nhỏ! Ừ, hoặc là nói. Người đầu tiên đảm nhận chức thành chủ thật là bản lãnh, lại có thể đem Phủ thành chủ chính xác mà xây ngay phía trên sông ngầm! Đại khái chắc lúc ấy đi tìm đại sư nổi danh để tính toán phong thủy rồi.
Trong đầu nàng suy nghĩ lung tung, nhưng bước chân vẫn không ngừng. Trường Thiên nhắc nhở nàng: ” Hô hấp chậm dần, chuyển qua chỗ ngoặt là đến.”
Nàng nhẹ tay nhẹ chân đi tới. Chưa quên đem hô hấp đè xuống nhẹ nhất. Bí quyết dẫn đường tu vào đại thành chi cảnh, thân thể con người có thể tạo thành hô hấp bên trong, trong nước có thể nín thở một canh giờ, nàng cách cảnh giới đó còn xa, nhưng đem tim đập và hô hấp trở nên gần như không cũng dễ dàng .
Phía trước rộng mở trong sáng, xem ra cái thông đạo này nối liền với một hang động rộng rãi mà thiên nhiên tạo thành, lớn nhỏ ước chừng hơn một trăm thước vuông, đại khái diện tích tương đối bằng chung cư ba phòng ngủ của Hoa Hạ. Mặt đất giống như là cố ý đánh bóng qua, rất bằng phẳng, trong động đá vôi bày đặt hai bệ đá ngăn nắp. Trên vách động đốt cây đuốc, đem bên trong động chiếu sáng rất rõ ràng. Ninh Tiểu Nhàn suy nghĩ, ngọn lửa trên tường thỉnh thoảng chập chờn, chắc hẳn ở đây có không khí lưu động. Nếu không người đã sớm bị ngộp chết ở bên trong rồi.
Động này rộng rãi cũng có một nửa là ngâm ở trong nước, dưới ánh lửa chiếu sáng , bên trong nước lờ mờ, tựa hồ còn có hang động đá vôi thông đi nơi xa, khó trách thành chủ mấy đời trước đem nơi đây trở thành thông đạo ứng phó nhu cầu chạy trốn gấp gáp.
Nàng lặng lẽ thò đầu ra, thấy được có người đang ở trong động đá vôi này.
Đầu tiên tự nhiên là Phàn chân nhân và Ôn Lương Vũ rồi. Sau khi đi vào, Phàn chân nhân hai mắt khép hờ, đứng ở bên tường, mà Ôn Lương Vũ bị đặt ở trên mặt đất, hắn ngồi dựa vào bệ đá, ánh mắt không hề chớp mắt mà nhìn thẳng người trước mặt, tựa hồ đến nháy mắt cũng không nỡ nháy mắt xuống.
Người trước mặt hắn một thân áo đen, vóc người cân xứng cao ráo. Mặc dù đưa lưng về phía Ninh Tiểu Nhàn, nhưng nàng từ trên vẻ mặt của Ôn Lương Vũ còn đoán không ra người kia là ai, vậy cũng không cần đi ra ngoài lăn lộn nữa.
Thành chủ Nham thành, Ôn Cách.
Haizz, nàng thật cảm thấy khổ sở thay cho Ôn Lương Vũ.
Ôn Lương Vũ yên lặng nhìn ông ta, cảm xúc trong mắt không biết là mê mang, đau đớn, tức giận, hay là bi thương. Ôn Cách cũng không có lên tiếng chỉ lặng yên nhìn nhi tử của mình.
Qua thật lâu, Ôn Lương Vũ mới nhắm mắt lại, từ trong cổ họng nặn ra một câu nói: “Tại sao?” Mấy chữ này không khô khốc giống như trong lòng, ngược lại có mấy phần ý buồn bã khó hiểu.
Tại sao phải hạ độc hắn? Tại sao muốn thiết kế hại hắn? Tại sao rõ ràng là phụ thân thân ái nhất của hắn, nhưng lại muốn lấy tính mạng hắn? Tại sao. . . . . . Trong lòng hắn có thật có nhiều rất nhiều tại sao, nhưng mà đáp án còn quan trọng