Edit: Vịt
Beta: Tiểu Tuyền
Những tu sĩ và yêu quái từ trong trà hấp thu linh lực, giống như nước ở trong sông hồ được nước mưa bổ sung. Tất nhiên, người có tu vi càng mạnh thì tác dụng của linh lực trong trà mang tới lại càng ít, chẳng qua lúc này mọi người thấy được nó đích thực là có công hiệu trừ bỏ tâm ma, về phần linh lực có ở trong trà thì chỉ cần từ từ hấp thu là được rồi.
Mọi người cũng biết tu tiên tu đạo tốn rất nhiều thời gian công sức, linh lực ở trong trà này đối với tu sĩ hoặc yêu quái thì không có tác động gì lớn, chẳng qua là đã bị Tức Nhưỡng đề cao hiệu quả lên gấp mười lần nên vô cùng khả quan.
Mà Ninh Tiểu Nhàn cũng không có cảm giác đặc thù gì, giống như uống cả đêm thì hiệu quả cho thấy cũng không có bất cứ tác dụng gì, nàng vẫn là thân thể của người phàm, nhiều nhất chỉ cảm nhận được một chén trà này xuống bụng liền có dòng nước ấm nhàn nhạt chảy khắp toàn thân, sau đó thần thanh khí sảng, thân thể cũng nhẹ nhàng hơn không ít, ít nhất là so với ăn Mộng Hoàng Lương còn thoải mái hơn rất nhiều. Trong cơ thể của nàng còn chưa bồi dưỡng được căn cơ đạo hạnh thuộc về riêng mình, giống như sa mạc khô khốc không thể giữ được nguồn nước, vì thế nên “nước mưa” này chảy vào trong thân thể của nàng, đi một vòng thì rất nhanh tan biến không tung tích, hơn phân nửa là bị lãng phí đi rồi.
Dù vậy thì Trường Thiên cũng định ra quy củ mỗi ngày nàng phải dùng linh trà để uống. Linh trà này không giống với linh mễ, hơn nữa một ngày cũng chỉ có thể ăn ba đấu, người nào giỏi thì nhiều nhất cũng chỉ thêm một lần ăn khuya, linh lực đạt được cũng có hạn, mà loại trà như thế này, chỉ cần ngươi thích uống thì một ngày ngươi uống bao nhiêu cũng đều có thể được. Trường Thiên cũng quyết định, chính là để cho thân thể của nàng phải nhanh một chút có thể thích ứng được với sự tồn tại của linh lực , cũng muốn bồi dưỡng cảm giác có linh lực tòa thân, như vậy thì có thể khiến trong lúc Ninh Tiểu Nhàn tu luyện, tốc độ tu vi mới có thể tăng lên được.
Mà linh lực cung ứng cuồn cuộn không dứt cũng có thể khiến cho nàng trong quá trình tu luyện tiến thêm một bước nữa nhanh hơn, trước khoảng thời gian bước vào cánh cửa tu tiên. Phải biết rằng, nàng vẫn còn một thức cuối cùng của “Bí quyết dẫn đường” còn chưa có luyện thành, một khi hoàn thành xong thì mỗi lần linh lực đi lại trong kinh mạch cũng có thể giữ lại được một phần nho nhỏ, mặc dù sức mạnh kia dường như không cảm giác được nhưng lâu ngày cũng sẽ có khả quan.
Lúc này linh trà vừa mới xuất hiện thì những lão đại của các tiên phái khác chỉ sợ uống linh trà này xong, đối với tỷ số lợi dụng linh lực còn hơn gấp trăm, gấp nghìn lần nàng, nhưng hiện tại thứ này đang là thứ hút khách hàng, uống ít nào sẽ bớt đi ít đó.
Hiện tại cũng không có người thứ hai nào có thể giống như nàng, cầm lấy linh trà tốt hơn gấp mười lần làm nước uống, sau đó do chính thân thể phế vật của mình mà lãng phí tới 99% linh lực, chuyện này nếu như truyền đi còn không biết có bao nhiêu người sẽ vì linh trà như minh châu ném vao bóng tối mà dậm chân bóp cổ tay.
Chẳng qua nàng căn bản cũng không có suy nghĩ những cái này. Trường Thiên cũng không cần cái này, vì vậy mà cứ thế liền định ra.
Đợi tới khi nàng nhìn thấy cửa ải biên giới tiếp giáp giữa Phụng Châu và Lôi Châu từ xa thì không khỏi mắng to người ở trạm kiểm soát bố trí thật sự rất thất đức. Quan ải này thế nhưng lại ở trong một mảnh thung lũng, hai bên cũng đều là núi cao nguy nga. Không có bản lãnh như các tu sĩ thì không ai có thể đi qua được hai ngọn núi cao ở bên kia, những người bách tính thấp cổ bé họng không thể làm gì khác là đàng hoàng lấy ra giấy thông hành.
Theo như giới thiệu của Ôn Lương Vũ thì truyền thuyết quan ải nằm trong thung lũng này, ở thời cổ chính là do một đại năng dùng một kiếm để bổ ra, cũng tương đương là chém đứt cả một tòa núi lớn để tạo thành. Vùng đất này vốn là của mấy làng xóm người phàm trần, có sông núi bao quanh, vô cùng giàu có, nhưng sau đó một kiếm này chém xuống đã làm chặt đứt địa mạch, từ đó biến thành một vùng khỉ ho cò gáy, từ từ cũng không thích hợp để cho người ở lại nữa. Tuy hắn là con của thành chủ Nham Thành nhưng chẳng bao giờ đi xa cửa xa nhà như vậy, những thứ truyền thuyết này cũng chỉ biết được ở trên sách, chẳng qua Ninh Tiểu Nhàn nhìn một chút hai bên thế của núi, quả nhiên là đã được kiếm gọt rìu đục, không khỏi âm thầm tặc lưỡi.
Loại truyền thuyết này dĩ nhiên là đã qua trưng cầu với những vị đại năng thượng cổ rồi, chẳng qua nhân sĩ chuyên nghiệp Trường Thiên từ trong ma nhãn nhìn một chút hai bên thế núi thì chê cười một tiếng: “Đây là thiên nhiên tạo thành,chỉ là người phàm ghép truyền thuyết vào thôi.”
Theo như nàng nhìn ra thì hai bên ngọn núi này cao ít nhất cũng phải hai trăm trượng đi, nếu như là do tiên nhân một kiếm chém mà thành thì người này còn có tu vi tinh thâm tới trình độ nào ? Vậy mà Trường Thiên lắc đầu nói: “Nếu như ở thượng cổ thì một chút bản lĩnh như vậy cũng không coi vào đâu, hai người cường đại tranh nhau còn thể khiến cho nước sông chảy ngược, núi non bị hủy hết, sinh linh ở mấy ngàn dặm xung quanh cũng sẽ chết hết.”
Chiến đấu như vậy là bậc kinh hãi thế tục như thế nào ? Nàng cùng Ôn Lương Vũ nghe được tâm trí không khỏi nghĩ tới.
“Từ thượng cổ tới nay chẳng qua cũng chỉ có hơn ba vạn năm, nếu như thung lũng này là mạnh mẽ bị bổ ra thì người lưu lại kiếm ý bén nhọn này tới bây giờ vẫn còn có thể ở trên nhân thế, thúc đẩy sự tuyệt tích của sinh linh. Ngươi nhìn hai tòa núi này, cây cỏ cũng vô cùng nhiều .” Nàng ngẩng đầu nhìn, quả thế, hơn nữa ở bên cạnh quan ải cũng có nhà xây lên, nếu như nơi đây có thể làm cho sinh linh tuyệt tích thì loài người ở chỗ này rất nhanh sẽ bị bệnh yếu mà chết, làm sao còn dám xây nhà nữa ?
Quả nhiên truyền thuyết đều không đáng tin a.
Đại khái bởi vì sự kiện linh trà, trong quan ải cũng thiết kế những trạm kiểm xoát, tốc độ thông hành cũng chậm lại. Ninh Tiểu Nhàn có nhãn lực tốt, nhìn từ xa có thể thấy chịu trách nhiệm kiểm tra trong trạm kiểm soát là một trung đoàn, quần áo mặc không phải là người của phủ nha ở Nham Thành. Từ địa lý mà nói thì nơi này còn đang ở trong cảnh nội của Châu Thành, lẽ ra nên do Thanh Hư Môn chịu trách nhiệm làm việc thông hành ở quan ải, vậy mà giờ người tiến vào chiếm giữ ở nơi này có trang phục phức tạp, hiển nhiên là tới từ một thế lực khác.
Nàng thầm than một tiếng, tình huống của Thanh Hư Môn thoạt nhìn so sánh với dự tính của mọi người còn hỏng bét hơn một chút, hiện tại ngay cả quan ải cũng không thể thủ được rồi, nàng không khỏi nghĩ tới Đạm Đài Dực , nếu như hắn không có đi bế quan vào lúc này thì tình cảnh của Thanh Hư Môn có thể chuyến biến tốt đẹp hơn hay không?
Nàng bất đắc dĩ đứng ở trong đội ngũ dài tới hơn ba dặm, chờ đợi qua cửa, ở xung quanh quan ải cũng có “Định nhan trụ” có năng lực phòng tránh yêu quái, thương đội hoặc lữ khách có thể đi tới nơi này