Đối với tu sĩ mà nói, đương nhiên không cần chờ đợi thêm nữa. Mọi người của Vô Lượng Kiếm Tông đã chờ xuất phát, Ngô Hảo hướng về phía hai người Ninh Tiểu Nhàn khoát khoát tay tỏ ý tạm biệt, rồi ném ra một thuyền Diệp Ngọc cung cấp cho mọi người đi, sau đó điều khiển pháp khí này nhắm phương hướng tuyết sơn bay đi.
Nàng cũng nên khởi hành rồi.
Đồ Tẫn đã hóa ra thân thú, nàng đang định xoay người ngồi lên, góc áo lại bị nhẹ nhàng kéo động, quay đầu nhìn lại thế nhưng lại là thiếu niên họ Phù kia.
Trong mắt hắn mang theo vài phần không nỡ: “Tỷ tỷ phải đi rồi sao?”
“Đúng vậy, đệ thì sao?”
Đôi mắt của thiếu niên sáng lấp lánh, tràn ngập hi vọng: “Tiên lão gia vừa mới rời đi kia nói đệ có thiên phú tu tiên, chờ bọn họ giải quyết xong chuyện trong tay, sẽ trở về dẫn đệ đi.”
Đứa nhỏ này thông minh như thế, đã nhanh chóng tìm được chỗ dựa cho mình. Nàng thật tâm nói: “Chúc mừng.”
Thiếu niên mấp máy môi nói: “Đệ nhất định sẽ cố gắng. Nếu sau này học thành, làm thế nào đệ tìm được tỷ?”
Hắn lại muốn tìm được mình? Ninh Tiểu Nhàn nở nụ cười, ngưng thần nghĩ nghĩ, từ trong lòng lấy ra một thanh phù tiền bỏ vào trong lòng bàn tay của hắn: “Dù là cách thiên sơn vạn thủy, thả cái đồng tiền này ra, nó cũng có thể tìm được ta.”
Hắn đem cái đồng tiền này nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Ta phải đi a…, sau này còn gặp lại a.” Ninh Tiểu Nhàn vuốt ve đỉnh đầu của hắn, xoay người cưỡi kỳ thú xuyên núi mà đi.
Nàng lờ mờ nghe được âm thanh thiếu niên ở sau lưng hô to: “Tỷ tỷ, đệ tên Phù Tuấn! Cuối cùng có một ngày, đệ sẽ trả lại ân tình của tỷ.”
——————–
Ngoài cửa sổ tiếng hót chiêm chiếp nhẹ vang, làm Ninh Tiểu Nhàn từ trong mộng tỉnh lại. Nàng miễn cưỡng lặng lẽ trợn mắt, phát hiện bên cửa gỗ có một con hỉ thước ngó đầu ra nhìn.
“Đáng ghét, lại lải nhải trong mộng của ta!” Nàng dúm môi huýt sáo một cái, dọa con chim chạy đi. Mới thoải mái duỗi lưng, không có ý thức là sao mình lại nói “lại”.
Ánh mặt trời đã sắp chiếu đến trên người nàng rồi, giấc ngủ này thật ngon, thật là thoải mái.
Vừa ngồi xuống, cái giường dưới thân đã phát ra một tiếng cót két giòn vang, ngược lại làm nàng càng hoảng sợ. Giường của nàng, lúc nào trở nên không rắn chắc như vậy rồi hả?
Nàng đưa tay ra vỗ , mới phát hiện cái giường này làm bằng cây mây, nhìn bằng mắt có thể thấy được, ánh mặt trời đầy đủ chiếu cả gian phòng, tất cả các dụng cụ đều làm bằng mây tre. Đằng y, đằng sàng,tủ y phục nhỏ cũng bằng mây tre. Thậm chí còn có một bàn trang điểm bằng mây, trên bàn để chiếc trâm cài tóc nàng tháo xuống trước lúc ngủ, cùng với một cái túi thơm nho nhỏ thêu chứ “Cát”.
Rất rõ ràng, những bài trí lạ lẫm này cũng không thuộc về phòng ngủ nàng quen thuộc trong Thần Ma ngục. Nàng trừng mắt nhìn, mới nhớ tới sau khi băng tuyết trên núi Khốn Long Tuyết tan ra, thần phong trên đỉnh núi biến mất, vì vậy kỳ thú rốt cục có thể chở nàng bay qua tuyết sơn. Sau đó, bọn họ bay hồi lâu, thẳng đến sau khi vào đêm, mới tìm một cái thành trì nhỏ đặt chân. Chỗ nàng ở hiện tại là gian phòng sạch sẽ nhất trong một khách sạn bậc nhất trong thành.
Tên cái thành nhỏ này gọi là Xuân Thành.
Bên ngoài ẩn ẩn truyền đến tiếng cười vui vẻ của thiếu niên nam nữ, xa xa còn có tiếng chiêng trống ồn ào náo động. Kỳ quái chính là, những động tĩnh này nghe hơi có chút quen tai đây.
Nàng thấp giọng gọi Trường Thiên. Kỳ quái chính là hắn không có phản ứng.
“Trường Thiên?” Nàng hơi đề cao âm lượng một chút. Lúc này, hắn rốt cuộc nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Hắn có chút không thích hợp đây.
“Chàng có khỏe không?”
Hắn không đáp hỏi lại: “Nàng đã tỉnh?” Trong thanh âm có cảm giác rất mỏi mệt.
Nói nhảm, nàng đương nhiên tỉnh, bất tỉnh còn có thể hỏi hắn sao? “Vì sao hỏi như vậy, chàng làm sao vậy, có phải thần lực lại xảy ra vấn đề hay không?”
Giọng nói vừa rồi của hắn dường như không còn chút sức lực nào, là vì thần lực khô kiệt rồi. Chẳng lẽ hiện tại lại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn? Trong lòng nàng căng thẳng.
“Không phải.” Hắn mơ hồ thở dài, trầm giọng nói, “Ninh Tiểu Nhàn, cẩn thận nghe kỹ mỗi câu ta nói, bây giờ nàng đang ở trong khốn cục, hơn nữa thời gian không nhiều lắm rồi.”
Đang ở trong cục, cái gì cục? Thời điểm hắn gọi thẳng đại danh của nàng, là có chuyện quan trọng xảy ra. Nàng tranh thủ thời gian thu liễm tâm thần, ngồi nghiêm chỉnh.
“ Tiếp theo, nàng sẽ đi ra khỏi phòng, ăn sáng, gặp tiểu nhị đánh vỡ cái chén, sau đó nghe được bên ngoài phòng truyền đến động tĩnh ngày xuân tế…”
Cảm giác kỳ dị truyền đến, nàng nhịn không được cắt ngang hắn: “Làm sao chàng biết? Chàng mới học thần thông biết trước?”
“Ngoan, đừng cắt ngang ta.” Trong giọng nói của hắn mang theo cảm giác vô lực trầm trọng mà nàng chưa từng nghe qua, “Bởi vì nàng tỉnh lại như hôm nay đã có vài chục lần rồi. Mỗi ngày đến giờ tý, vô luận nàng đang làm cái gì, đều một lần nữa sáng sớm tỉnh lại ở nơi này, bắt đầu nhìn thấy hỉ thước ngoài cửa sổ kia, một lần nữa trải qua hết thảy mọi chuyện!”
“Nàng bị giam ở trong một cái cục rồi! Hiện tại, nàng phải nghĩ biện pháp thoát ra khỏi cái cục này!”
Hắn cố gắng dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhất nói hết, sau đó cho nàng thời gian tiêu hóa.
Trong đầu nàng lập tức loạn thành một đoàn. Bỏ ra thời gian tròn năm hơi thở, mới hơi hiểu rõ ý của hắn: “Chàng nói là, đó là một ảo cảnh? Ta bị nhốt ở bên trong ảo cảnh rồi hả?”
“Cũng có thể nói như vậy. Nhưng ở đây so với ảo cảnh càng chân thật hơn, nàng đụng phải bất luận cái gì, mọi người là có máu có thịt, nếu nàng bị đả thương cũng sẽ chảy máu.”
“Giờ Tý mỗi ngày, mọi việc ta trải qua đều lặp lại một lần, cho đến giờ Tý ngày hôm sau?” Nàng nghĩ đến trạng thái rời giường sáng nay, lại run rẩy hỏi một câu, “Nhưng chính ta lại không nhớ rõ?”
“Đúng!”
Trong lòng nàng như có hàng trăm con ngựa chạy ra, nhưng cuối cùng vẫn là mẫn cảm mà bắt được yếu điểm: “Chờ một chút! Nếu như ta ở trong cục, vì sao chàng lại bảo trì thanh tỉnh?”
“Ta ở trong Thần Ma ngục, không bị ván cục này ảnh hưởng, có thể thanh tỉnh quan sát.” Hắn ngừng một chút nói, “Hiện tại vừa mới đến giờ mẹo, nàng còn có chín canh giờ để có thể phá cục. Nếu như thất bại, nàng sẽ quên hết tất cả việc hôm nay, sau đó ngày mai lại tỉnh lại vào lúc này, cứ