Editor: Hoa vô tử
Beta: Tiểu Tuyền
Cho dù nàng tâm trạng nặng nề cũng không nhịn được bị cảnh đẹp chỗ này mê hoặc. Ninh Tiểu Nhàn lẩm bẩm nói: “Nơi này thật là một địa phương tốt.”
Trường Thiên “ừ” một tiếng: “Những lần luân hồi trước nàng đều nói như vậy, xem ra nàng rất ưa thích ở đây.”
Lời này như một chậu nước lạnh lập tức giội tỉnh nàng.
Lúc này, một đội ngũ vui vẻ đang từ chỗ quẹo ở góc đường đi tới. Đi ở phía trước đội ngũ này là mười hai người giơ nghi trượng , trên mỗi cán đều khắc đồ án khác nhau. Ở giữa đội ngũ đều là thiếu nam thiếu nữ, nam tử hơn phân nửa mặc áo ngắn hồng, lam, trắng, lộ ra cơ ngực, bên dưới thì mặc cước khố rộng rãi, trên người các cô gái dáng người mỹ lệ mặc áo đỏ thêu kim hoa, thậm chí còn lộ ra vùng eo tuyết trắng nhỏ nhắn.
“ Qua núi Khốn Long Tuyết là ra khỏi phạm vi Trung Thổ, khó trách cách ăn mặc quần áo của người nơi này, thoạt nhìn đều khác những nơi khác.” Nàng nói thầm trong lòng.
Những thiếu niên nam nữ này tuổi tác còn trẻ, một đường vừa múa vừa hát đi tới. Vũ đạo của bọn họ nhiệt liệt và sôi nổi, giữa lông mày của bọn họ đều toát ra xuân ý làm cho không biết bao nhiêu người đứng ngoài xem ngây người. Có ít người rục rịch, trong chốc lát cũng gia nhập vào hàng ngũ điệu nhảy này. Từ góc đường đi tới phía trước khách sạn, số lượng người trong đội ngũ này lại tăng thêm không ít.
Thiếu niên nam nữ đi sau vẻ mặt trang trọng bưng lấy các lễ vật cần thiết tế Xuân thần đi qua trước mặt mọi người, có heo, gà trống,, cá trắm đen cùng các loại cống phẩm như ngọc, tơ lụa, quỹ (âu: dụng cụ đựng thức ăn thời xưa), tước (cốc uống rượu), pho tượng, các loại đồ dùng cúng tế.
Đám người quan sát du tế trên đường chật như nêm cối, phải lách ba tầng trong ba tầng ngoài mới vào được.
“ Có thử qua đội ngũ này không?” Nàng thấp giọng hỏi Trường Thiên.
“… Không có. Trước đó vài lần, nàng nói điển lễ tế thiên không thể khinh thường.”
Nàng thật sự đã từng nói qua lời nói ngu xuẩn như vậy? Ninh Tiểu Nhàn cắn răng khẽ nói: “Vậy thì thử xem.” Quay đầu nhỏ giọng nói với Đồ Tẫn: “Dùng bất kỳ biện pháp gì đảo loạn du tế lần này, nhanh!”
Đồ Tẫn khó có thể tin nhìn nàng vài lần, rốt cục trong tiếng thúc giục của nàng lập tức biến thành kỳ thú đứng ở giữa đội ngũ đang đi.
Mệnh lệnh này hắn chấp hành rất triệt để. Thánh thú khổng lồ đột nhiên xuất hiện, dùng sức đạp lên mặt đất xung quanh, lại ngửa mặt lên trời gào thét vài tiếng.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người trên đường đều hóa đá, tiếng trống rung trời cũng bùng nổ.
Đại yêu quái này từ nơi nào xuất hiện?
Rốt cục, sau khi kỳ thú không kiên nhẫn đá bay ba bốn thiếu niên nam nữ, thì một phàm nhân trên đường vừa phát ra tiếng thét sợ hãi, vừa chạy thục mạng khắp nơi. Con đường này vốn người tấp nập, hiện tại bị kỳ thú uy phong lẫm lẫm quậy một phát như vậy. Vốn là một đội ngũ tế xuân uy phong chỉnh tề lập tức giải thể, đám người tản ra ngoài như kiến, ngược lại cống phẩm cùng đồ cúng tề đều rơi xuống đất, để trống một khối đất to chính giữa.
Người chủ tế xuân tế là lão đầu tử râu tóc trắng phau. Giờ phút này thấy kỳ thú đã xụi lơ trên mặt đất, chạy cũng chạy không nổi, trong miệng chỉ lẩm bẩm nói: “Dưới chân xuân thần vì sao lại có yêu quái, vì sao lại có yêu quái?”
Một cái xuân tế đang tốt đẹp, bị hủy trong tay nàng rồi. Hết lần này tới lần khác đầu sỏ gây nên còn chưa đủ, đang cùng đồng lõa bên trong Thần Ma ngục xì xào bàn tán: “Có thể có hiệu quả?”
“Dường như…không có.”
“Như vậy, trận xuân tế này cũng không phải chỗ khác thường rồi.” Nàng thở dài, chuẩn bị tìm kiếm chỗ đột phá kế tiếp.
May mắn có Trường Thiên người luôn thanh tỉnh ở đây, nếu không nàng chỉ sợ vĩnh viễn cũng không trốn thoát được cái Luân Hồi đáng sợ này.
Nhưng vào lúc này, có người cao giọng quát to một tiếng: “Yêu nghiệt, chớ có càn rỡ!” Hai thanh kiếm lóe hàn quang gào thét bay tới, bắn về phía kỳ thú đang xua đuổi đám người.
Đồ Tẫn cũng không quay đầu lại, hai móng vuốt đập qua, đem hai thanh kiếm quét rơi xuống trên mặt đất. Nhưng cú đỡ này làm động tác xua đuổi phàm nhân của hắn ngừng lại.
Phương xa có mấy cái bóng đen cưỡi pháp khí bay đến. Nhãn lực của nàng rất tốt, đã thấy rõ bọn chi sĩ gặp chuyện bất bình này, đúng là môn nhân Vô Lượng Kiếm Tông. Vừa rồi Giản Thường thả ra hai phát công kích thăm dò không có đạt hiệu quả, bọn hắn liền đem đệ tử Trúc Cơ Kỳ đều để ở phía xa, tự mình chạy tới.
Ngô Hảo cùng Giản Thường sau khi rơi xuống đất, nhìn qua Cự thú trước mắt không khỏi sững sờ.
Khí tức trên thân yêu quái này cực kỳ quen thuộc.
Lúc này sau lưng Cự Thú lại đi ra một nữ tử, cười tủm tỉm mà bắt chuyện với bọn hắn: “Hai vị tiền bối Vô Lượng Kiếm Tông, đã lâu không gặp!”
Hóa ra là người Vô Lượng Kiếm Tông cũng bị vây ở trong cái Luân Hồi này ah.
Dù sao ở chung được hơn mười ngày, ngoài Ninh Tiểu Nhàn, đám người này vẫn là rất quen thuộc đấy. Giản Thường thu lại bảo kiếm dù chưa vào vỏ, mũi kiếm rủ xuống trên mặt đất: “Ninh cô nương vì sao ở đây? Vì sao lại để cho người hầu quấy nhiễu xuân tế?”
Kỳ thú gào thét một tiếng,đối với việc mình bị coi như người hầu của Ninh Tiểu Nhàn rất không hài lòng. Đường đường tu sĩ Hóa Thần kỳ như thế nào lại là người hầu cho tiểu cô nương này?
Tại đây hai vấn đề Giản Thường hỏi đều đánh trúng chỗ hiểm, Ninh Tiểu Nhàn nhảy lên lưng kỳ thú, nói khẽ: “Đi theo ta.” Xua kỳ thú hướng bên ngoài chạy đi. Ngô Hảo và Giản Thường liếc nhìn nhau, ra hiệu những người còn lại lưu lại, mình thì đuổi theo kỳ thú.
Kỳ thú đáp xuống một chỗ hoang ở ngoài thành. Ninh Tiểu Nhàn bước sang bên cạnh hai bước mới nghiêm túc nói lời xin lỗi với hai người Ngô, Giản: “Là chúng ta thất lễ, nơi đây rất kỳ quặc.” sau đó đem chuyện Luân Hồi tỉ mỉ nói cho hai người này nghe.
Đối phương dù sao cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, có lẽ sẽ có phương pháp xử lý, kinh nghiệm có thể phong phú hơn so với nàng một chút?
Hai người Ngô, Giản nghe xong, mặt đầy do dự. Dù là bọn hắn kiến thức rộng rãi thì chuyện này cũng quá mức không thể tưởng tượng. Ngô Hảo trầm ngâm một lát mới mở miệng nói: “Ninh cô nương, có gì chứng minh thực tế như lời cô nói?” Có câu nói miệng không bằng chứng, nàng phải chứng minh với mình như thế nào?
“Thật xin lỗi, không có.” Nàng không thể nói ra bí mật của Trường Thiên, cho nên cái chứng cứ này không đủ để nói