Giản Thường giương mắt nhìn nàng: “Ngươi sẽ thả chúng ta?”
“Nếu như hai ngươi không có hiềm nghi tất nhiên sẽ thả.” Nàng đáp rất dứt khoát.
Giản Thường cũng là người sảng khoái: “ Sau khi chúng ta bay qua núi Khốn Long Tuyết, căn cứ vào bí pháp sư môn chỉ thị vị trí thì không lâu tìm được đến Xuân Thành. Vốn tưởng rằng phải phí một phen khó khăn trắc trở, nào biết được sau khi tiến vào thành, rất thuận lợi đã tìm được ba đệ tử mất tích cùng hai vị trưởng lão.”
“Lúc ấy bọn hắn đang làm cái gì?”
“Ba tên đệ tử đang quan sát xuân tế, hai vị trưởng lão ngồi ở trong tiệm uống trà.”
Nàng đảo tròn mắt: “Lúc đó bọn họ có liên hệ với nhau?”
Hắn do dự một chút mới nói: “Thoạt nhìn… hình như bạn đường.” được nàng nhắc tới như vậy, mới thấy quả nhiên có chút kỳ quặc. Đệ tử Vô Lượng Kiếm Tông khi nào trở nên lớn gan như vậy rồi, trưởng lão ở bên trong còn không ngoan ngoãn đi phụng dưỡng, còn dám xem du tế?
“Các ngươi chưa từng hoài nghi tới?”
Ngô Hảo ở một bên lớn tiếng nói: “Chúng ta đang muốn tới gần, các ngươi đã quấy rối ngay trong đội ngũ du tế rồi. Giản sư đệ vội kéo ta qua bình yêu, nào biết được là hai ngươi!” Xưa nay hắn ở trong tông phái được tôn kính, đâu chịu nổi hạ dược, mối nhục bị bắt bực này hiện tại đã làm trong lòng đầy nộ khí.
Giản Thường nhẹ gật đầu: “Thật là như thế.”
Mấy người này, nghe rất khả nghi ah. Nàng tinh tế hỏi trang phục mấy người bên ngoài kia, sau đó xoay người định rời đi.
Sau lưng truyền đến tiếng kêu Ngô Hảo: “Yêu nữ, mau thả chúng ta. Ngươi đã nói với Giản sư đệ rồi đấy.”
Ninh Tiểu Nhàn quay người cười một tiếng: “Sẽ thả, nhưng không phải hiện tại. Chờ ta điều tra người dưới tay ngươi trước rồi nói sau.”
Ngô Hảo tức giận hỉ mũi trừng mắt: “Nói hươu nói vượn. Thủ hạ của ta sẽ có vấn đề gì? Ngươi nói về Luân Hồi kia quá hoang đường, quả thực là nằm mộng ban ngày. Ngươi cũng đừng có lại làm chuyện gì ngu xuẩn!”
Nàng nhếch miệng: “Không thử sao biết là chuyện ngu xuẩn?” Hai người này cũng đang ở trong cục, nàng chẳng muốn nhiều lời cùng bọn họ, liền lách mình đi ra.
Nàng và Đồ Tẫn chia nhau hành động. Nàng đi đối phó với vài tên đệ tử Trúc Cơ kỳ kia. Còn Đồ Tẫn đi bắt hai trưởng lão Kim Đan kỳ. Tuy chính nàng cũng chỉ tương đương với tu vi Hóa Hình kỳ, vốn cố ý, lại có chứa rất nhiều dược vật tương trợ, cũng không tốn quá nhiều khí lực liền bắt được ba tên đệ tử kia.
Thời gian của Đồ Tẫn dài hơn nhiều so với nàng. Tuy nói đối phó hai trưởng lão Kim Đan kỳ với hắn mà nói không phải việc khó, nhưng dù sao trước mắt nhiều người như vậy, muốn vô thanh vô thức mà bắt hai người này, cũng phải phí không ít công phu.
Nhưng sau khi đem mấy người kia đều chộp tới, Luân Hồi cũng chưa từng bị phá.
Ninh Tiểu Nhàn có chút thiếu kiên nhẫn rồi. Bởi vì bắt mấy người kia, lại mất hết hai canh giờ.
Khoảng cách tới giờ Tý chỉ có hơn năm canh giờ rồi.
Trường Thiên đã nhìn thấy sự lo lắng trong mắt nàng, nhẹ giọng trấn an nàng hai câu, quay đầu hỏi vài tên đệ tử Trúc Cơ Kỳ kia: “ Tại sao các ngươi lại đi qua nơi này?”
Hai mắt nàng tỏa sáng. Đúng vậy a, tất cả nhân quả đều từ mấy người kia mà bắt đầu. Nếu không có bọn hắn hành tẩu nơi này. Làm sao sẽ dẫn xuất khốn cục liên tiếp đằng sau đến?
Mấy người này chăm chú liếc nhìn nhau, trên mặt đều viết lên vẻ không hiểu. một người trong đó đáp: “Nhiệm vụ trong tông phái xuống đã hoàn thành, vừa vặn trên đường đi qua nơi đây. Dượng của ta ở nơi này, ta liền mời hai đồng môn tới ở hai ngày.” Tông phái dù sao cũng không thể so với quân đội, giới hạn ngày trở về đối với đệ tử không có yêu cầu quá nghiêm khắc. Giống như Quyền Thập Phương được phái Xích Tiêu sai đi làm việc, cũng thuận tiện đi huyện Tứ Bình vấn an ngoại tổ phụ của mình sao?
Dường như đây không phải sơ hở. Nàng cắn ngón tay hỏi: “Các ngươi ở chỗ này nấn ná mấy ngày?” kết quả đối phương trả lời là : vừa mới đến trong Xuân thành thì gặp ngày xuân tế. Mấy tu sĩ này tuổi không lớn lắm, lòng hiếu kỳ cao, vì vậy dừng lại quan sát hoạt động du tế.
Sau đó.. sau đó thì bị nàng bắt được rồi.
Hai trưởng lão Kim Đan kỳ trả lời, cũng không khác bao nhiêu. Bọn hắn lĩnh mệnh đến tìm kiếm mấy đệ tử mất tích, nhưng sau khi tiến vào cái tiểu thành này mới ngồi xuống uống hai chén nước, đã bị Đồ Tẫn hạ độc thủ bắt đến, hai người đều cảm thấy mờ mịt.
Mấy người bọn họ, vô luận như thế nào cũng đều không tin mình đã mất tích mấy tháng, mấy năm đâu.
Ninh Tiểu Nhàn thở dài, lại để cho Đồ Tẫn hạ cấm chế với bọn hắn xong, đem mấy tên xui xẻo này nhét vào trong phòng nàng.
“Trong các Luân Hồi trước, ta có từng làm như vậy không?”
Trường Thiên trả lời rất vô tình: “Tuy chưa từng nhiễu loạn xuân tế, nhưng kết quả cơ bản giống nhau, nàng cũng bắt mấy người kia, cũng thẩm tra không ra kết quả.”
Nàng nhịn không được nổi giận: “Đã biết thẩm tra không ra kết quả, vì sao không sớm nói một chút cho ta biết?” Thời gian quá quý giá rồi, sao hắn có thể để lãng phí như vậy?
Hắn lập tức trầm mặc.
Vừa dứt lời, nàng cũng tự hiểu là không đúng, chính mình sai lại nổi giận với Trường Thiên?
Nàng lúng túng đang muốn nói chuyện, Trường Thiên lại nhẹ nhàng thở dài, an ủi nàng nói: “Ta biết rõ trong lòng nàng vội vàng xao động, nhưng việc này còn phải bản bạc kỹ hơn, gấp cũng không gấp được. Không bằng đi ra ngoài tìm chút manh mối a?”
“Ừ.” Nàng nhẹ nhàng lên tiếng, lấy tay xoa trán, cứ trì hoãn thì áp lực trên người mình càng ngày càng nặng.
Nàng hít sâu một hơi, bài trừ tạp niệm, một lần nữa đi tìm manh mối. Theo tình huống trước mắt đã biết, vô luận ai tiến nhập vào mảnh đất Luân Hồi này, ngây người bao lâu, đã làm cái gì, đều hắn nhớ được là chỉ mới vừa tới Xuân thành mà thôi, tiếp sau đó thì không còn nhớ gì nữa.
Tuy nàng không biết người bố trí Luân Hồi là ai, cũng không biết hắn xuất phát từ mục đích gì, nhưng những năm gần đây nhất định có không ít người ngộ nhập ván cục này, từ nay về sau trở thành người trong cục vĩnh viễn rơi vào Luân Hồi. Cho nên, người nàng gặp được ở Xuân thành, chưa hẳn đều là dân bản xứ của thành, cũng có quần chúng mất phương hướng ở chỗ này.
Nghĩ tới đây, trong nội tâm nàng khẽ động.
Lúc trước trong bảy mươi bốn hồi trở lại nàng đều đã thất bại.