Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền
Ngày thứ hai, Ninh Tiểu Nhàn lôi kéo Đồ Tẫn rất lâu không có cảm giác tồn tại lên phố. Tên này là cao thủ thao túng hồn phách, lúc trị quái bệnh nói không chừng còn cần dùng đến.
Đi tới nơi, lại phát hiện bảng cáo thị của thành chủ bị người khác lấy rồi, xem ra đã có người tiếp nhận cửa làm ăn này, trong lòng nàng không khỏi quýnh lên. Sớm biết như thế, hôm qua đã mạnh mẽ ra tay xé rồi.
Ninh Tiểu Nhàn đang phiền não, nghiêng mắt liền thấy có vệ binh đứng ở một bên, hai mắt tỏa sáng đi qua hỏi: “Bảng bị xé rồi à, bệnh của ái nữ thành chủ đã chữa khỏi rồi sao?”
Kết quả vệ binh đàng hoàng đáp: “Còn chưa. Ô đại nhân căn dặn ta ở chỗ này tiếp tục chờ cao nhân.”
May quá, may quá, chỉ mong người ta không chữa hết bệnh cho thiên kim thành chủ để đỡ đoạt mất mối làm ăn của nàng. Nàng xấu xa nghĩ.
Phủ thành chủ thành Ô Đà có kiến trúc giản dị mạnh mẽ, không giống nhà cửa của Tề gia xa hoa như nhà giàu mới nổi, nhưng chiếm diện tích còn lớn hơn một chút, nếu không có người dẫn đường, thật sự nàng sẽ bị lạc phương hướng. Thế giới này nhiều đất đai đều không đáng tiền, người ở nơi thật sự không thể lĩnh hội đau khổ khi khó khăn mua một ngôi nhà, không giống đông đảo cán bộ công chức nhỏ của Hoa Hạ, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn giá nhà ma thở dài thở ngắn.
Nàng khắp nơi nghe ngóng được thành chủ thành Ô Đà cũng họ Ô, tên là Ô Hoạch, đó là một lão nhân hai thứ tóc mai hoa râm, lưng lại rất thẳng, ánh mắt sáng ngời. Thấy ông ta, Ninh Tiểu Nhàn không khỏi có chút đồng tình, con gái sinh quái bệnh hôn mê bất tỉnh, đứa con riêng duy nhất có thể nối dõi tông đường lại bị lão nhị Tề gia cho giết chết, đường đường thành chủ thành Ô Đà lại tuyệt hậu.
Nàng nghĩ quá nhập thần, không lưu ý đến người trước mặt nói gì cho đến khi một người mặc trang phục phụ tá rất tức giận chỉ vào mũi nàng nói: “Lớn mật, dám coi rẻ thành chủ! Theo luật pháp đánh ba mươi đại bản.’’
“Xin lỗi.” Nàng phục hồi tinh thần, mở miệng trước nói xin lỗi: “Ta là đan sư, về phương diện quái bệnh có chút tâm đắc. Nguyện ý vì thiên kim thành chủ thử một lần.”
Nàng đã là người tu tiên, thượng vị giả không cần phải quá mức cung kính với người phàm. Lời này không tính khách khí cũng không coi chói tai, nhưng Ô Hoạch thấy được sự lạnh nhạt ở hai đầu lông mày của nàng.
Cô nương trước mắt thoạt nhìn không quá mười bảy, tám tuổi. Nhưng ông nhận chức đã nhiều năm, biết bề ngoài các thần tiên có thể nhìn rất trẻ tuổi. Nàng xưng mình là đan sư, nhưng đa số đan sư đều là người tu tiên.
“Xin hỏi. Cô nương là. . . . . . ?” Hắn do dự một chút.
Ninh Tiểu Nhàn biết hắn muốn hỏi điều gì, cho nên nhẹ gật đầu.
Sắc mặt Ô Hoạch vui mừng, ngay sau đó lại tối sầm thở dài nói: “Mới vừa rồi đã có mấy vị tiên sư đến đây xem bệnh cho Vân Phương nhưng vẫn không đoán ra nguyên nhân bệnh. Hi vọng tiên cô có thể một lần khám có hiệu quả.” Trong nháy mắt sửa lại cách xưng hô.
Người tu tiên nhanh chân đến trước không chẩn đoán ra nguyên nhân, thiện tai thiện tai. Nàng cố gắng đè niềm vui mừng nơi khóe mắt, tránh cho làm người ta trách nàng quá lạnh máu. Thật ra nàng vốn không cần cẩn thận như vậy. Người tu tiên ở trước mặt người phàm từ trước đến giờ đều tùy ý thành quen.
“Mấy vị đạo hữu đó đã tới bao lâu?”
“Ước chừng nửa canh giờ.”
Nàng cau mày, mấy người này lưu lại trong phủ rất lâu, xem ra nhất định phải có cây nhân sâm nha.
Tỳ nữ trong phủ dẫn nàng vào một chỗ tiểu viện, trong phòng buông mấy màn che, mơ hồ có thể thấy được một người con gái nằm trên giường ngà, không hề có động tĩnh.
Trong viện đứng ba tu sĩ, đang thấp giọng cúi đầu nói chuyện, thấy nàng và Đồ Tẫn đi vào thì ngẩng đầu không nói nữa. Ba người này là nam tử, đại khái xem bệnh xong không tiện đứng trong phòng nữ tử nên không thể làm gì khác hơn phải ra ngoài thương nghị.
Khí tức trên người Ninh Tiểu Nhàn có chút kì lạ, mà Đồ Tẫn lại thu liễm như người thường. Một người to con trong ba tên tu sĩ vừa muốn mỏ miệng nói chuyện đã bị người bên cạnh ngăn lại.
Nàng gật đầu với ba người, coi như thi lễ một cái, trực tiếp đi về phía trước, bước qua cánh cửa vào khuê phòng thiên kim của người ta, một luồng nhiệt khí đập vào mặt.
Nàng vừa mới đi vào đã nghe thấy bên ngoài truyền tới một giọng nói khó chịu: “Quá vô lễ!” Động tĩnh lớn vừa lúc có thể làm cho nàng nghe thấy, chắc người to con kia nói.
Nàng cũng lười để ý tới, sai bảo tỳ nữ đẩy rèm trước giường và bức rèm che ra để nàng cẩn thận nhìn. Tỳ nữ nhìn thoáng qua Đồ Tẫn phía sau nàng muốn nói lại thôi. Nam tử này rất trẻ tuổi, không tiện đứng trong khuê phòng tiểu thư?
Ninh Tiểu Nhàn cười nói: “Hắn đi cùng với ta, thầy thuốc có tấm lòng cha mẹ, không cần ngại.” Ý các nàng có thể đối đãi với Đồ Tẫn như đại phu.
Sau đó, nàng buông giỏ trúc trong tay xuống, mở ra nắp, trong ánh mắt kinh ngạc của tỳ nữ, nàng ôm từ trong giỏ ra một con chồn bạc xinh xắn, đặt trên chăn của bệnh nhân.
Con hồ ly đó thật sự rất xinh đẹp khả ái, đáng tiếc quanh thân quấn băng gạc cũng giống như một bệnh nhân. Tỳ nữ mắt thấy nó đầu tiên vui mừng sau đó trong lòng ngạc nhiên nói: “Tiên cô mang một con hồ ly tới chẩn bệnh sao?” Cũng may nàng biết thủ đoạn của thần tiên phức tạp, có lẽ con hồ ly này có thể xem bệnh? Nàng ta cố nén tò mò không hỏi lên tiếng nữa.
Cô gái trên giường ngà hai mắt nhắm nghiền nhưng mí mắt không ngừng rung động, xem ra đang gặp cơn ác mộng. Sắc mặt của nàng xanh tím, hàm răng va chạm vào nhau phát ra tiếng lách cách. Ninh Tiểu Nhàn đưa tay sờ, thực sự kinh hãi vì da mặt nàng ta lạnh như băng rất dọa người. Phải biết rằng, hiện tại đã trung tuần tháng năm rồi, mặc dù ban ngày và ban đêm vẫn có chút khí lạnh nhưng hiện tại là buổi sáng, huống chi trên người cô gái này đang đắp năm cái chăn bông thật dày trên giường, hầu như bao cả người nàng ta thành bánh chưng rồi.
Được bọc chặt chẽ kín như vậy, thân thể thiên kim thành chủ Ô Vân Phương vẫn như rơi vào trong hồ băng tháng mười hai, phát run lập cập. Ninh Tiểu Nhàn quay đầu nhìn một chút, phát hiện cửa sổ trong phòng được đóng kín không còn khe hở, trong góc còn có mấy chậu than lớn lửa đang cháy mạnh, có lẽ tỳ nữ sợ bệnh nhân bị đông lạnh quá mức lợi