Ninh Tiểu Nhàn trố mắt nói: “Nhưng cổ Phiến Chuyển rất tà môn, tổng cộng có mười lăm loại trùng có thể làm chủ trùng để bồi dưỡng, phụ trùng lại càng có trên trăm loại. Nếu như không rõ người nuôi cổ dùng loại nào làm chủ trùng và phụ trùng thì không thể giải được!” Số học sắp xếp tổ hợp, nàng có học qua, nhiều loại trùng như vậy có thể tổ hợp ra bao nhiêu loại cổ Phiến Chuyển? Nàng tính nhẩm trong chốc lát, cảm thấy đầu óc cũng không dùng được cho nên buông tha.
Đây chính là chỗ khó chơi nhất của cổ Phiến Chuyển. Cho dù bọn họ chẩn đúng bệnh nhưng dùng sai phương pháp thì cô gái này vẫn phải hương tiêu ngọc vẫn. “Đứa trẻ đáng thương, cô nương xinh đẹp như vậy, người nào tâm địa đen tối lại hại nàng?” Ninh Tiểu Nhàn than nhẹ một tiếng.
Mịch La nghe thấy muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn khép miệng lại.
Nàng gọi tỳ nữ tới, để nàng ta giúp đỡ mở cửa sổ ra cũng tắt chậu than đi. Tỳ nữ kinh hãi nói: “Tiên cô, không được đâu!” Tiểu thư đã đông lạnh thành như vậy lại còn tắt than mở cửa sổ, không phải trực tiếp chết rét sao?
Ninh Tiểu Nhàn cũng lười nhiều lời với nàng, bảo nàng đi tìm Ô thành chủ tới đây.
Thừa dịp này, tay chân nàng cực nhanh nhẹn mở toàn bộ cửa sổ ra, khí nóng bức lập tức bị quét sạch. Chợt vén cửa gỗ lên lập tức nghênh đón một cơn gió mát, thổi trúng sợi tóc đen nhánh của nàng bay lả tả. Trong lúc lơ đãng Mịch La ngẩng đầu thấy được vết đỏ ửng trên cổ của nàng.
Đây là? Ánh mắt của hắn hơi cứng ngắc. Ánh mắt hắn rất tốt, cũng không phải người chưa trải qua sự đời, tất nhiên hiểu điều này đại biểu cho cái gì.
Khó trách hôm nay nàng buông tóc xuống để che phần gáy, thì ra là như vậy.
Nhưng mấy ngày nay, hắn biết mỗi đêm nàng đều nghỉ ngơi trong phòng ngủ trên lầu, chưa từng nghe thấy trên đó truyền tới bất kỳ tiếng động nào. Nếu nàng có nam nhân. Vậy hắn ta lộ diện lúc nào, vì sao có thể giấu diếm được tai mắt của hắn?
Hắn dựa theo thói quen bản năng của mình tiến hành phân tích lý trí, nhưng trong lòng lại có cảm giác buồn buồn và muốn nổi giận.
Thời điểm Ô Hoạch chạy tới, Ninh Tiểu Nhàn đã dập tắt tất cả chậu than. Ba tu sĩ trong sân thấy thế cũng vội vàng vào phòng, người to con kia nổi giận quát: “Ngươi làm cái gì thế? Y thuật không tốt cũng đừng hại người!” Sau đó hắn lập tức được Đồ Tẫn đưa tặng một ánh mắt sắc lạnh như băng, trong lòng lập tức rùng mình.
Nàng cũng lười phải nhiều lời với những người này, khẽ mỉm cười với Ô Hoạch nói: “Ô thành chủ, ngài lập tức có hai lựa chọn. Hoặc làm theo phương pháp của ta, xin ngài mời ba vị phía sau im lặng, hoặc trị theo biện pháp của bọn hắn. Ta lập tức rời đi.” Nàng nói lời này rất không khách khí, trong lòng Ô Hoạch dù không thích nhưng nể tình nàng là người tu tiên nên không phát tác. Hơn nữa tính mạng con gái ông quan trọng hơn, những thứ khác đều có thể bỏ đi.
Ông quay đầu lại do dự hỏi: “Ba vị tiên sư, có thể có phương pháp tốt không?”
Ba người kia hai mặt nhìn nhau, đều không nói một câu.
Ô Hoạch thở dài một hơi nói: “Nếu như thế. Kính xin tiên cô thi thuật.”
“Còn muốn mời ba vị đạo hữu này tránh đi.”
Cô gái này thật quá đáng! Người to con không nhịn được nói: “Ngươi muốn giở trò gì? Sao ba chúng ta lại không thể ở đây?”
“Không thể!” Nàng thoải mái nói, “Không phải ta tâng bốc mình, vì ta muốn cởi áo ngủ bằng gấm trên người Ô cô nương, ba vị lại là đại nam nhân, ở trong khuê phòng người ta thực sự không tiện.” Sau khi rút chăn, cô nương trên giường sẽ lộ đường cong, quả thật không tiện để ba người đàn ông lưu lại quan sát.
“Điều này. . . . . .” Người to con không nghĩ tới vì nguyên nhân này, sửng sờ một chút mới lắc đầu nói: “Thôi. Hai vị sư đệ, chúng ta đi thôi! Không quản sống chết của Ô thị nữa.”
Ô thành chủ vội vàng khuyên giải, tiếc rằng ba người này đã quyết tâm, tới trong viện ngự pháp khí rời đi.
Ô Hoạch liên tục cười khổ. Cô nương này lựa chọn đề mục quá độc rồi, trong nháy mắt đã khiến ba vị tiên trưởng tức giận bỏ đi, kế tiếp mình phải đối đãi khách khí gấp bội với nàng, nếu không rơi cái trứng gà vỡ hai đầu vô ích, đó mới gọi là oan khuất.
Ninh Tiểu Nhàn chỉ huy tỳ nữ mang chăn dày trên người Ô Vân Phương đi. Qua hơn mười mấy hơi thở, nàng để cho Ô Hoạch sờ trán ái nữ, trên mặt ông không khỏi hiện lên vui mừng: “Không hề bị đông lạnh lợi hại nữa rồi! Tiên cô thật có bản lãnh.”
Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu nói: “Phiền toái của Ô tiểu thư còn chưa giải quyết, nàng không phải bị bệnh mà là trúng độc.” Sau đó Ninh Tiểu Nhàn nói chỗ lợi hại của cổ này cho Ô thành chủ nghe.
Ô Hoạch càng nghe vẻ uể oải trên mặt càng đậm. Ông hiểu được, nếu như không tìm ra được người chủ nuôi cổ trên người Ô Vân Phương, nàng vẫn chỉ có một con đường chết nhưng chỉ còn ba ngày nữa đi đâu tìm được đây?
Ninh Tiểu Nhàn trầm ngâm một lát nói: “Cổ này từ lỗ tai để vào, nếu không phải người thân cận thì không thể làm được. Nha hoàn, lão bà tử bên cạnh Ô tiểu thư, có thể có người mới tới không?”
Ô Hoạch quay đầu phân phó thủ hạ đi thăm dò, một lúc lâu sau trở lại bẩm báo, nô tài bên cạnh Ô Vân Phương hơn phân nửa là người hầu kí giấy sinh tử, một vài tiểu nha đầu ít nhất đều đã đi theo năm, sáu năm rồi, không có một người nào lạ mặt.
Xem ra chỗ đám hạ nhân tạm thời không phát hiện vấn đề. Nàng ở trong phòng đi lại trong chốc lát mới hỏi: “Vài tuần nay, có thân hữu tới thăm không?”
Tỳ nữ hai mặt nhìn nhau một lúc lâu, mới có một người sợ hãi nói: “Tiểu thư trời sinh tính hướng nội, trong một tháng này chưa từng thân cận với những người khác, chỉ có Hương Liên cô nương của Lý gia ở thành Đông ,nửa tháng trước đã tới tìm tiểu thư nhà nô tỳ.”
“Quan hệ của nàng ta và tiểu thư nhà ngươi như thế nào?”
“Thân như tỷ muội, vốn là tay khăn chi giao, một đêm kia các nàng còn ngủ chung.”
“Mấy chậu than, chăn dày trên giường là chủ ý của người nào?”
“Đó. . . . . . cũng là tiểu thư Lý gia. Sau khi Ô tiểu thư nhà nô tỳ bị bệnh, mặc dù nàng ta không tới thăm nhưng vẫn sai người đưa tới một phương ngọc ấm, khuyên thành chủ đại