Ninh Tiểu Nhàn không biết, may là nàng học thật tu yêu của Ba Xà. Phương pháp rèn luyện của thượng cổ thần thú mạnh mẽ vô cùng, nàng bây giờ còn chưa đạt cảnh giới tiểu thành, trình độ cường kiện của gân cốt đã vô cùng khả quan.
May là nàng mặc Ô Lân bảo giáp, đã làm tan mất đại bộ phận lực đạo quả cân truyền đến.
Bằng không với tu vi vừa mới vào Đại Thành Kỳ của nàng, cứng rắn chống lại sự công kích toàn lực của Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn, sẽ bị nghiền nát đến tro cũng không còn.
Vô luận thế nào, vật truy đuổi này bị nàng đỡ được. Nàng ngã trên lưng Thất Tử, hô hấp cũng khiến lục phủ ngũ tạng đau muốn chết, nhưng có thể nhìn vẻ mặt cuồng nộ của lão K lòng lại vui vẻ muốn cười.
Bất tri bất giác, bản thân cư nhiên có tiến bộ lớn như vậy.
Ha ha, bà đây cũng có thể đỡ tuyệt chiêu của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Lão K lại không cao hứng nổi. Hắn triệu hồi quả cân lại nhìn, phiền muộn muốn giết người: vết thương chồng chất trên pháp khí, trong đó có một vết cắt gần như xuyên qua toàn bộ quả cân. Chủy thủ trong tay Ninh Tiểu Nhàn quá mức bá đạo, khiến bảo bối trong lòng hắn gần như bị xẻ thành hai mảnh. Muốn sửa pháp khí phải đi tìm tài liệu chất lượng cao không nói, chỉ là chăm sóc ân cần như ban đầu cũng mất một năm.
Hết lần này đến lần khác nữ tử ghé trên lưng chim trắng còn phất phất tay cáo biệt với hắn, chọc hắn tức đến nỗi thiếu chút nữa phun máu.
Ninh Tiểu Nhàn nuốt một viên đan dược vào bụng, dược lực hóa thành nhiệt lưu chạy toàn thân, nàng mới cảm giác thư thái chút xíu.
Trường Thiên lại nói câu gì đó bên tai nàng, lúc này rốt cuộc nàng loáng thoáng nghe thấy: “Phía trước có người!”
Phía trước có người?
Nàng miễn cưỡng xoay người, ngẩng đầu nhìn, phía trước quả nhiên có một thuyền ngọc bay lại. Phía trên lờ mờ đứng nhiều người. Vốn phương hướng bỏ chạy của Thất tử chính là vị trí bảo vật xuất thế.
Loại hàng lừa bịp này! Nàng đã không có sức mắng rồi.
Thất Tử không đợi nàng hạ lện, đã quay dầu bay nhanh. Nó lao xuống. Ninh Tiểu Nhàn chợt thấy tạng phủ rung động, máu đều dồn lên đầu, cổ họng ngòn ngọt. Xui xẻo, nàng bị trọng thương lại còn bị hai bên giáp công đuổi kịp nói ra chỉ còn con đường chết.
Quả nhiên giọng lão K từ xa truyền đến: “Đạo hữu phía trước, xin hỗ trợ chặn tiểu tặc kia, Thiên Lam biệt viện vô cùng cảm kích!” Gừng càng già càng cay. Hắn vừa mở miệng trật tự rõ ràng, không chỉ chiếu cáo tội trạng của nàng mà còn tỏ rõ thân phận của mình.
Người trên thuyền ngọc ngàn vạn lần đừng đạo nghĩa như vậy a! Thế đạo này nhân tình lương bạc, ngươi ít gặp chuyện bất bình một lần, thần tiên cũng sẽ không trách tội ngươi. Nàng âm thầm cầu khẩn.
Nhưng vận khí của nàng đại khái đã dùng hết, ông trời không mở mắt. Vì trên thuyền ngọc quả nhiên bay ra một kiếm lôi đình. Đuổi theo Thất Tử. Đạo kiếm quang này ánh sáng tím phun ra nuốt vào, hàn quang lẫm lẫm, so với lão K thật không biết tốt hơn bao nhiêu lần, càng không nói đến trên thân kiếm quấn một vòng lôi ngục điện xà, cứ vậy bay vút đến quả là thanh thế kinh người. Nàng tựa hồ nghe được tiếng sấm sét ì ùng rung động, có thể thấy nếu trúng bảo kiếm này sợ rằng da thịt cũng bị thiêu khét.
Bảo kiếm vốn cũng là pháp khí thượng đẳng, tốc độ dĩ nhiên không khác quả cân lắm. Cũng là đi sau tới trước, nhanh chóng tiến gần Thất Tử.
Những người này. Sao có nhiều pháp khí tốt như vậy? Nàng đến sức nôn mửa cũng không còn, chỉ đành nỗ lực đứng lên trên lưng Trọng Minh Điểu, vừa đứng đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, chỉ có thể cố sức cắn đầu lưỡi, nắm chặt Răng Nanh, một lần nữa nghênh đón bảo kiếm màu tím.
“Đừng sợ, nàng không nguy hiểm đến tính mạng!” Trường Thiên đột nhiên nói nhanh bên tai nàng.
Nàng hơi kinh ngạc, đối đầu với kẻ địch mạnh, sao Trường Thiên đột nhiên lại nói vậy? Nhưng pháp khí của đối phương gần trong gang tấc, nàng không rảnh ngẫm nghĩ, cưỡng chế bản thân tập trung thần lực toàn thân quán trú trên Răng Nanh, đây là cách tốt nhất đến giờ.
Nàng đang định lập tức nghiêng đầu buông tay. May là như vậy, lôi điện rải rác trên thân kiếm cũng đã ầm ầm đánh lên người nàng, ô lân bảo giáp không phụ kỳ vọng của nàng, hấp thu chí ít chín phần, nhưng cảm giác tê dại lôi điện mang tới không cách nào loại bỏ được.
Nếu phải nói thiên lôi đánh xuống là có cảm giác gì? Nàng rốt cuộc cảm nhận được, rất đau a! Không chỉ bị lôi điện đánh đến trong ngoài đều cháy khét, cả cơ thể nhất thời cứng ngắc, đến thần lực cũng ngưng trệ mất linh.
Sau đó một thành lực lượng của bảo kiếm cũng bộc phát ra, hung hăng tàn sát bừa bãi trong cơ thể nàng.
May mà chủ nhân thanh bảo kiếm này tựa hồ tính tình nhân hậu, chỉ phát ra một lần công kích như vậy, bằng không để lão K ra tay không biết nàng còn có mệnh nữa không.
May là như vậy, ngũ tạng lục phủ của nàng cũng cảm giác như bị bể nát, cổ họng có một ngụm máu nóng không nhịn được lại phun ra.
Ngụm tinh huyết này vừa phun ra, tinh thần nàng lập tức uể oải không phấn chấn, chỉ cảm thấy cả người đau đớn, tâm hồn khó thủ, vô lực ngồi trên người Thất Tử, xoay người ngã xuống dưới!
Tựa hồ có rất nhiều, rất nhiều năm không trải qua cảm giác rơi tự do này.
Nàng ngửa mặt lên trời, cảm giác gió thổi bên tai vù vù, kỳ quái là nàng không hề sợ, còn dư lực nghĩ bảo kiếm mang lôi điện kia tựa hồ rất quen mắt.
Đã gặp ở đâu đây? Nàng không thể động, đầu óc lại thanh tỉnh kỳ lạ. Nàng nghe được tiếng kêu kinh hoàng của Thất Tử, tựa hồ còn có người ngạc nhiên hô: “Ninh cô nương?” Nhất thời có hai ánh nhìn nóng rực nhìn sang.
Sau đó thanh kiếm đả thương nàng bay về thuyền ngọc, lại một người đuổi tới, dẫn đến một trận kinh hô trên thuyền.
Đám người này đúng là không định buông tha cho nàng. Bọn họ không có thù giết cha với nàng, không có hận đoạt vợ vì sao phải đuổi theo không bỏ?
Ninh Tiểu Nhàn thấy ngực rất đau, nỗ lực ho khan hai tiếng, liền nôn ra một búng máu, rốt cục không nhịn được ngất đi, một ý niệm trong đầu là: “Trường Thiên vừa rồi vì sao không giúp ta?”
Thất Tử thu cánh, như ngư lôi lao xuống, rốt cuộc đuổi kịp nữ chủ nhân, một lần nữa đỡ nàng trên người, sau đó lần nữa