Edit: Tran Phuong
Beta: Tiểu Tuyền
Ninh Tiểu Nhàn mở mắt, trừng mắt nhìn nóc nhà hơn nửa ngày, hai mắt mới tìm được tiêu cự. Đây là đâu đây?
Nàng hình như đang nằm trong một trúc lâu nho nhỏ, nơi này khắp nơi đều là trúc. Giường trúc, chiếu trúc, ghế trúc, bàn trúc….. Nhưng nàng lại nằm trên giường trải tấm da hổ trắng thật lớn, ngăn cách với ván giường cứng ngắc, sờ thật thoải mái.
Trên bàn đốt một ngọn đèn nhỏ, xem ra trời đã tối. Nàng có thể nghe tiếng gà gáy chó sủa, như vậy là không có bị tiên phái bắt được sao?
“Trường Thiên?” Nàng thử khẽ kêu một tiếng, kết quả phát hiện giọng mình hữu khí vô lực, như bệnh nhân sốt cao ba ngày ba đêm.
“Ta đây.” Hắn trầm thấp đáp, nghe ra tâm tình không quá tốt: “Nàng đang ở trong nhà một hộ nông dân, có người cứu nàng.”
Nàng đang muốn nói thì rèm cửa được vén lên, là một nữ tử nông gia. Cô gái này bưng một chậu nước tiến vào, thấy nàng mở mắt, mừng đến nỗi chạy ra ngoài hô một tiếng: “Công tử, bệnh nhân tỉnh rồi”
Vừa dứt lời, nàng chợt nghe được tiếng tay áo phiêu động tử bên ngoài truyền đến, rèm cửa vừa được vén lên đã có người đi vào.
Người này thân hình cao to, vừa đi vào liền khiến không gian bên trong nhà trúc đã nhỏ lại càng có vẻ chật chội. Nhưng khí thế của hắn cũng không phải dạng bức người như Trường Thiên, đứng ở đằng kia liền có cảm giác công tử ôn nhuận. Chỉ là người này vừa tiến vào liền cố gắng nhìn chằm chằm nàng, chuyên chú khiến nàng thực muốn đỏ mặt.
Ninh Tiểu Nhàn khép mắt, sau đó chớp chớp làm như không thể tin người này cư nhiên sẽ xuất hiện ở nơi này: “Quyền…. đại ca?”
Trong mắt hắn lập tức hiện lên ý cười ấm áp: “Là ta.”
Hắn tiến lên hai bước nhỏ, làm như muốn vươn tay ra. Cuối cùng lại rụt về, xoay người nói với cô gái nhà nông: “Cô nương, có thể để hai người chúng ta nói chuyện riêng không?”
Cho dù là người phàm, hắn cũng cực lực khách khí. Mặt nàng kia nhất thời đỏ lên, vén áo thi lễ, đi nhanh ra ngoài.
“Sao huynh lại ở đây?” Nàng ngạc nhiên nói.
Bộ dáng tươi cười của Quyền Thập Phương nhất thời cứng lại, nổi lên vẻ lúng túng.
Ninh Tiểu Nhàn cũng rất thông minh, hồi tưởng lại đường kiếm sấm sét quen mắt kia, nhất thời thất thanh nói: “Thì ra là huynh …. phóng phi kiếm ra!” Cử động này khiến nàng động đến phế phủ, nhất thời trước mắt tối sầm. Ho khan hai tiếng.
Quyền Thập Phương thấy nàng không khỏe, bước đến bên giường, cố gắng giúp nàng. Tay lại không biết để vào đâu.
Hắn thấp giọng nói: “Thương thế của nàng còn chưa khỏi hẳn. Ta đút quỳnh lộ hoàn cho nàng, ngoại thương và kinh mạch đã khỏi rồi, nhưng tạng phủ thụ thương quá nặng, tuy dược vật cũng có hiệu quả nhưng vẫn cần phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian khá dài.”
Trong giọng hắn tràn đầy áy náy. Nhưng Ninh Tiểu Nhàn khẽ hừ một tiếng, cũng không đáp lại hắn, tựa đầu quay về phía tường trúc, chuyên tâm đếm xem có bao nhiêu cột trúc. Chẳng biết tại sao nàng ở trước mặt Quyền Thập Phương lại càng tùy hứng, không phục tùng như bên người Trường Thiên. Nghĩ tới việc người này đả thương mình, trong lòng liền buồn bực.
Nàng nghiêng đầu liền lộ ra cái cổ vô cùng xinh đẹp, dài, tinh tế uốn lượn khiến Quyền Thập Phương nhớ đến thiên nga nuôi ở tiên môn. Vài lọn tóc đen nhánh khoát lên đầu vai nàng, càng tôn lên màu da trong suốt như ngọc. Ngọn đèn trên bàn mờ ảo, sáng sáng tối tối phác họa gò má nhu uyển tiếu lệ của giai nhân trên giường.
Quyền Thập Phương đột nhiên cảm thấy miệng có chút khô. Ninh Tiểu Nhàn trước mặt vẫn bĩu môi, lúc này hắn càng không biết phải nói gì mới đúng. Hắn cố ý biện giải, nhưng mắt vừa rơi vào bộ ngực hô hấp phập phồng của nàng lập tức như bị bỏng, dời mắt qua một bên.
“Ta không cố ý.” Hắn nghĩ thật lâu, mới lẩm bẩm nói: “Nàng nằm trên lưng con chim trắng kia, ta không thấy được mặt nàng……..”
Ninh Tiểu Nhàn cười lạnh một tiếng, ngắt lời hắn: “Nói như vậy, là lỗi của ta sao?”
“Ta, tất nhiên là ta rồi.”
Hắn cũng biết những lời này nói đến không đầu không đuôi, vì vậy ho nhẹ một tiếng: “Là ta không tốt.” Hắn thành thật xin lỗi: “Xin lỗi Ninh cô nương, ta không nên đả thương nàng.”
Ninh Tiểu Nhàn nghe hắn nói chuyện trịnh trọng quay đầu nhìn hắn một cái, thấy trán Quyền Thập Phương đã nhăn thành chữ xuyên, trong ánh mắt vốn trong sáng như sao sớm viết đầy tự trách hổ thẹn, hiển nhiên chuyện đả thương nàng làm hắn vô cùng khổ sở.
Nam nhân này có tính cách đặc biệt như vậy, vừa nhìn liền khiến người khác cảm nhận được hắn chân thành không gì sánh được.
Thân thể nàng còn vô cùng không khỏe, rất muốn hung hăng mắng hắn hai câu, nhưng lời đến khóe miệng lại không đành nói ra, không thể làm gì khác hơn là thở dài, thấp giọng nói: ” Sao huynh phải ra tay giúp họ?”
Hắn xấu hổ nói: “Ta thấy người của Thiên Lam biệt viện tự giới thiệu, lại thấy chim trắng bay qua, nghĩ nàng thực sự là kẻ trộm. Xuất kiếm cũng chỉ muốn ngăn cản một chút mà thôi. Không ngờ… không ngờ nàng đã bị trọng thương từ trước, ta mới có được kiện pháp khí kia, không biết uy lực của nó lại lớn như vậy.”
“Người khác nói cái gì huynh cư nhiên sẽ tin cái đó!” Nàng tức giận đến ho khan hai tiếng. Người này sao lại giúp lý không giúp thân thế? “Huynh cư nhiên đem ta ra thử pháp khí mới có được!”
“Ta sai rồi!” Hắn ăn nói khép nép, rất muốn lau mồ hôi. Xa cách nửa năm nay mới được nghe giọng nàng, trong lòng hắn dĩ nhiên trông mong nàng nói nhiều thêm đôi câu.
Thương cảm Quyền Thập Phương là một quân tử ôn hòa thành khẩn, mỗi khi gặp nàng thường quên hai chữ nguyên tắc viết như thế nào.
Nàng còn muốn mở miệng, bên tai đột nhiên tuyền đến tiếng hừ lạnh của Trường Thiên. Âm thanh này âm hàn tận xương, khiến nàng rùng mình. Bình dấm chua mất hứng, nàng nên cẩn thận một chút đi, miễn cho đến khi về Thần Ma ngục sẽ gặp phải nguy cơ trước nay chưa từng có………..
“Huynh mới có được pháp khí? Chẳng lẽ là bảo vật hôm nay xuất thế, huynh đoạt được sao?” Nàng vội nói sang chuyện khác.
Quyền Thập Phương cũng là người thông minh, biết nàng không truy cứu, mỉm cười, căn phòng mờ tối tựa hồ sáng rỡ hơn.
Aizz, vì sao những nam nhân này, một so với một lại càng yêu nghiệt hơn chứ? Nàng âm thầm cảm thán, bên tai chỉ nghe hắn nói: “Mấy tháng trước, trưởng bối trong tông liền tính được có bảo vật xuất thế, bảo ta đến đây