Editor: Diệp Mẫn Chi
Beta: Tiểu Tuyền
Những người còn lại cười vang một tiếng. Ninh Tiểu Nhàn lại cười mà không nói.
Nói đùa, ván này tuy nàng thắng, cửa khẩu Nhược Thủy này đã là của họ Ninh nàng rồi. Sao nàng lại đi nói ra bí mật này làm mất chuyện kinh doanh của nhà mình chứ? Chuyển mắt nhìn sang Kim Mãn Ý: “Kim đại tiểu thư, có chơi có chịu, từ nay cửa khẩu này là mua bán độc môn của nhà ta.”
“Mà thôi, thuộc về ngươi thì thuộc về ngươi.” mặt Kim Mãn Ý lúc xanh lúc trắng, sau nửa ngày mới dậm chân: “Nhưng rốt cuộc làm sao ngươi có thể phá được bí ẩn này? Ta tuyệt đối phải biết!”
“Được rồi. Trước ngươi cứ làm ổn thỏa mọi thủ tục đã rồi nói sau.” Ninh Tiểu Nhàn cười tủm tỉm.
Kim Mãn Ý tính tình không nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư của Tế Thế Lâu, nói một là một hai là hai, lập tức gọi người hầu lấy công văn ra. Nàng ta rốt cuộc cũng là con nhà đại phú đấy, công văn lúc nào cũng túc trực bên người hầu, văn bản trước đó đã soạn sẵn, nàng ta chỉ cần thêm vài cái điều kiện là ổn thỏa, sau đó ấn ký lên là thuận lí thành chương.
Bộ công văn này, Ninh Tiểu Nhàn và Kim Mãn Ý mỗi người một bản.
Đối với Tế Thế Lâu mà nói, giao bến đò Nhược Thủy to như hạt vừng này chỉ là chuyện nhỏ. Chuyện này không đến một phút đã giải quyết xong.
Kế đó, các tu sĩ ở đây cười hì hì dâng tiền đánh bạc đúng hẹn. Hơn mười mấy đến mấy trăm linh thạch, một trận náo nhiệt ai cũng có thể thấy, cuộc mua bán này lợi tức cực nhiều. Ninh Tiểu Nhàn cũng không phải kẻ chỉ biết sỉ diện hảo, từng cái từng cái đều thu vào, sau đó nói với mọi người: “Hôm nay bến đò Nhược Thủy lọt vào tay ta, cũng là chuyện may mắn, nếu các tu sĩ ai muốn qua sông, tất cả đều được tính nửa vé.”
Lời này vừa ra lập tức được mọi người trầm trồ khen ngợi.
Mịch La cười cười nhìn nàng: “Ngân hàng tư nhân của ta cũng thuộc về ngươi, hiện tại ta không mang ấn ký trên người, công văn hai ngày sau ta lại đưa qua cho ngươi, thế nào?”
Ninh Tiểu Nhàn nhẹ gật đầu. Hắn cũng muốn đi Quảng Thành Cung tham gia náo nhiệt, họ chắc chắn sẽ còn phải gặp nhau. Nàng không vội lúc nhất thời này.
Sau đó, trước ánh mắt trông đợi của tất cả mọi người nàng bày ra kết giới. Cái kết giới này phạm vi không lớn, chỉ có thể đem nàng, Quyền Thập Phương, Kim Mãn Ý, Mịch La, Thất Tử, cùng với Đồ Tẫn vừa mới đi tới vào bên trong.
Những người khác thất vọng than một tiếng.
Nàng nhìn Mịch La nói: “Bí mật này, ngươi cũng muốn nghe sao?”
Kim Mãn Ý không bận tâm ngắt lời nàng: “Hắn là vị hôn phu của ta, nghe một chút cũng có sao đâu.”
Mịch La đính hôn với Kim Mãn Ý? Ninh Tiểu Nhàn lại càng hoảng sợ, nhìn Mịch La một chút, lại nhìn qua Kim Mãn Ý, cảm thấy hai người này đứng chung một chỗ có chút quái dị. Mặc dù Kim Mãn Ý có chút tính tình của đại tiểu thư, nhưng cũng thẳng thắng. Dung mạo kiều diễm, phối hợp Mịch La tâm đầy hắc ám chẳng lẽ không phải là vừa vặn bổ sung khuyết điểm sao? Hơn nữa Phủ Phụng Thiên và Tế Thế Lâu là hai thế lực lớn nhất đương thời, cọc thông gia này xem ra rất đáng giá. Có thể nói là cường thế hổ trợ nhau để cùng cường đại hơn.
Thế giới này, yêu quái cùng nhân loại có thể quang minh chính đại thông hôn với nhau. Chỉ là nàng thật sự hiếu kỳ ah, nếu sinh ra hài tử không biết đứa nhỏ này sẽ mang huyết thống nghiêng về yêu tộc hay sẽ giống như Ôn Lương Vũ? Nhưng mà bán yêu huyết thống không tinh khuyết sao có thể tu tiên chứ?
Mịch La nhanh chóng nhìn ra được phản ứng này của nàng. Hắn thấy nàng sững sờ đến ngẩn người, hồng ngọc trong mắt hắn hiện lên một tia dị sắc. Kim Mãn Ý lại nhịn không được nói: “Nói mau, nói mau, chúng ta không có nhiều thời gian.”
“Kỳ thật nếu nói toạt ra cũng rất đơn giản, khu vực Nhược Thủy này, không hoàn toàn tuân theo định luật của tự nhiên.” Ninh Tiểu Nhàn nhún vai nói.
“Nhưng phàm là nước, nhất định phải chảy xuống chỗ thấp hơn, và chắc chắn phải xuất hiện sức nổi. Đây là định luật tự nhiên. Có điều Nhược Thủy này lại rất quái lạ.” Trong tay nàng xuất hiện một chén thủy tinh nhỏ: “Ta đã lấy một ly nước sông để quan sát. Lúc đầu nước xám đen đục ngầu, thế nhưng bị thả cho lắng trong lại thì tình huống thần kỳ hồi nãy đã xuất hiện.”
Tất cả mọi người tập trung sự chú ý vào cái chén nhỏ này. Ngoại trừ Kim Mãn Ý đứng bên ngoài vì đã sớm biết mọi chuyện, ngay cả Mịch La cùng nhè nhẹ ồ lên một tiếng. Bởi vì nước trong chén đang dần dần tách ra làm hai, một màu tương đối trong, màu còn lại chính là đen đặc, tựa như màu của sông Nhược Thủy kia.
Nàng mỉm cười: “Sau khi ta nhìn thấy nước trong chén này, lại trắc lọc hai loại nước này ra, tính toán sức nặng.” Nàng là luyện đan sư, thường xuyên tính toán trọng lượng của dược liệu, lúc này vừa vặn bỏ ra chút công phu, “Các ngươi đoán kết quả như thế nào?”
Ánh mắt ai nấy sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, hứng thú mười phần, cái này mà cũng phải hỏi sao? Nàng đành phải ho nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Tầng nước trong bên dưới, so với trọng lượng của nước bình thường không khác bao nhiêu, tầng nước đen bên trên lại nặng hơn tầng nước trong kia.”
Nghe đến đó, trong mắt Mịch La và Quyền Thập Phương lóe lên hào quang, giống như là nghĩ tới điều gì.
“Ta lúc ấy liền cảm thấy rất kỳ quái, nếu dùng sức nổi để lí luận thì vật nặng sẽ phải chìm xuống dưới nhường cho vật nhẹ hơn nổi lên trên, giống như đám mây nhẹ nhàng đang trôi trên đầu chúng ta, như vậy chuyện này có chút đi ngược lẽ thường?”
Đồ Tẫn nhịn không được tiếp lời: “Đúng là như thế.” Vốn hắn không muốn mở miệng, nhưng danh tiếng của Nhược Thủy quá lớn, việc lạ cũng không ít, hắn bị chúng câu đi sự hứng thú.
Ninh Tiểu Nhàn cười cười: “Sau đó ta đã làm một ít thí nghiệm, ném rất nhiều thứ xuống dưới.”
Mịch La đột nhiên nhướng nhướng mày: “Cho nên ngươi mới ném cục đá kia, phiến gỗ, nhánh cây, khối sắt, còn có. . . Khục. . . Vật kia?” Dù da mặt hắn rất dày, cũng không thể không biết xấu hổ mà trực tiếp lộ ra cái ruột dê nàng vẫn luôn mang theo bên người.
Nàng kỳ quái nhìn hắn một cái, không biết cái tên hồ ly này lại suy nghĩ hàm hồ gì đây. “Ừ, nước sông này rất quái lạ, đồ vật càng nhẹ tốc độ chìm càng nhanh, đồ càng nặng ngược lại chìm xuống rất lâu. Kế đó ta ném vật hình cầu có thổi khí vào rõ ràng nó lập tức chìm xuống.”
“Cho nên, nàng xác định được sức nổi của nó hoàn toàn ngược lại so với nước bình thường, thứ nhẹ như lông ngỗng nó thì không nổi được vì trọng lượng của nó quá nhẹ, nó chìm xuống nhanh nhất?” Quyền Thập Phương rốt cuộc đã hiểu rõ ý của nàng.
Giọng của hắn nhẹ nhàng êm tai. Ninh Tiểu Nhàn gật nhẹ: “Đúng là vậy. Hơn nữa sức nổi lại rất quái dị, so với những con sông bình thường còn muốn mạnh hơn gấp mấy lần.” Ngay lúc mọi người đang trầm tư nàng nói tiếp: “Phỏng đoán của ta là, sức nổi của sông này trái ngược hoàn toàn so với sông bình thường, lực không hướng lên,