Nhược Thủy thật ra là một đầu sông đảo! Mặt sông ở dưới đáy, đáy sông lại ở phía trên. Tất cả mọi người từ bờ sông nhìn xuống, thật ra lại đang đứng ở đầu đáy sông. Chính vì thế, tầng hắc ám dày đặc dưới đáy sông kỳ thật đang nổi lên trước mắt chúng ta, cho nên sức nổi của sông đương nhiên là hướng xuống phía dưới.
“Tại sao chàng biết được?” Lúc nàng biết bí mật này, cũng thấy quả thật không thể tưởng tượng nổi.
“Năm đó, chân thân của ta từng đích thân xuống dưới.” Trường Thiên cười khẽ hai tiếng, “Tầng Hắc Thủy này dày đến trăm dặm, nhưng nước phía dưới lại trong như suối, cảnh trí rất đẹp nhưng mà dòng chảy lại chảy trào ngược lên, so với bờ nàng đang đứng, còn hung mãnh gấp 10 lần, gấp trăm lần đó.”
Nàng đã trầm mặc một hồi lâu, mới hỏi: “Năm đó vì sao chàng lại nhảy xuống Nhược Thủy?” Sẽ không phải là vì muội tử xinh đẹp nào mà tự tử chứ? Lúc đó đột nhiên muốn làm, về sau nghĩ lại cũng cảm thấy mình quá hoang đường.
Hắn ho nhẹ một tiếng: “Lúc trẻ hăng hái, nghe người ta nói con sông này kỳ dị quái lạ, ta không tin, vì vậy hạ cố ý đi một chuyến xem sao.”
Hắn nói: “Lúc trẻ”. Ninh Tiểu Nhàn lại thấy rất đúng a, cho dù là Trường Thiên cũng không thể có khả năng trời sinh ra tính đã lạnh lùng xa cách. “Vì sao nó lại có thể nghịch đảo?”
“Phía dưới có một kẽ đất tối với độ sâu không thể tưởng. Kẽ đất này nằm trên một phiến đất tụ tập tất cả những thứ bạc nhược yếu kém nhất, vì vậy dị tượng mới xảy ra. Nói chung nó chính là nguyên nhân ảnh hưởng đến Nhược Thủy.”
Trong lúc nàng tập trung suy nghĩ, không biết rằng tất cả tu sĩ tại cửa khẩu đã từng lượt lên bè hết, họ xem náo nhiệt cũng thoải mái quá rồi, giờ đã đến lúc phải đi. Thế nhưng vẫn còn kẻ bất mãn: “Không phải nói nửa vé sao? Tại sao lại thu của ta 30 linh thạch?”
Ninh Tiểu Nhàn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chủ sự đang hướng mắt trưng cầu ý của Kim Mãn Ý. Vẻ mặt chân chó. Trong lòng nàng không khỏi không giận dữ: “Quyền sở hữu cửa khẩu đã thuộc về nàng, hắn cũng là thuộc hạ dưới tay nàng, đã thế còn dám nhìn sắc mặt của Kim Mãn Ý mà làm việc?”
Nàng cũng không phát tác. Cười mỉm hỏi Kim đại tiểu thư: “Cửa khẩu đã thuộc về ta, tất cả mọi chuyện ở đây có phải do ta làm chủ không?”
Kim Mãn Ý nói: “Tất nhiên là vậy, đây là giao dịch của Tế Thế Lâu, sao có thể lật lọng?”
Ninh Tiểu Nhàn rất thỏa mãn, chậm rãi đi đến trước mặt người chủ sự, trên dưới đánh giá hắn một lần. Chủ sự dịch trạm này họ Thái, là một trung niên nam tử khoảng 40 tuổi có gương mặt phúc hậu. Thấy nàng đi tới, lập tức cúi thấp đầu xuống, không dám đối mặt với nàng.
“Thái chủ sự uy phong không nhỏ a. Không phải vừa nãy còn ngăn trở không cho các vị tiên hữu qua sông ư?” Nàng miệng lưỡi bay bổng, lời nói đánh trúng trọng tâm vấn đề, cơ hồ đem Thái chủ sự đè đến nỗi nằm rạp trên mặt đất.
Hắn lại liếc trộm Kim Mãn Ý, thấy nàng ta ngay cả cái liếc mắt cũng khôn thèm nhìn hắn. Tranh thủ thời gian hắn quỳ xuống nói: “Cô nương.Thái Siêu sai rồi!”
Vú bà đứng đằng sau Kim Mãn Ý bỗng nhiên tiến lên phía trước bái Ninh Tiểu Nhàn một lạy nói: “Vị cô nương này, Thái chủ sự cũng chỉ là kẻ vô tâm vô tính, xin ngài chớ trách hắn.” Không ngờ bà ta có tu vi Trúc Cơ Kỳ.
Chẳng qua Ninh Tiểu Nhàn lại làm như không nghe thấy, âm thanh trì hoãn hỏi thăm: “Thái chủ sự quản lí cửa khẩu Nhược Thủy đã mấy năm rồi?”
Nữ nhân này ăn mặc theo kiểu vú bà, nhưng tu vi lại là Trúc Cơ Kỳ, nàng cũng không muốn vô duyên vô cớ đắc tội.
Thái Siêu rung giọng nói: “Đến…Hôm nay vừa vặn làm đủ năm năm!” Vốn hắn muốn dựa vào cây đại thụ Tế Thế Lâu, buôn bán của cửa khẩu Nhược Thủy này tại Tế Thế Lâu không đáng nhắc tới. Nhưng hắn có thể tại đây trục lợi không biết bao nhiêu là thứ “bổ béo”, cũng nhờ đó mà vị thế trong chi tộc được nâng đáng kể. Nhưng hiện tại Ninh Tiểu Nhàn vừa tới đã có thể cướp đi tất cả, nội tâm hắn rất khó chịu. Vừa rồi hắn do dự không thể định nổi ai mới là chủ nhân, nhưng bây giờ hắn đã ý thức được, Ninh Tiểu Nhàn dù sao cũng là tu sĩ, hắn chỉ là phàm nhân, đắc tội không nổi tu sĩ, hơn nữa hiện tại hắn phải kiếm ăn dưới tay nàng.
“Ừ, năm năm rồi.” Ninh Tiểu Nhàn lại giương cao giọng nói, “Ở đây có ai là phó chủ sự không?”
Thái Siêu nói: “Không có. Chỉ có một gã tên là Độ Trường.”
Nghe tân chủ nhân nhắc đến mình, người tên Độ Trường lập tức bước đến, gã ta là một hán sĩ chừng 30 tuổi họ Lâm. Ninh Tiểu Nhàn trên dưới đánh giá hắn vài lần, đột nhiên mở miệng: “Thái chủ sự quản lí cửa khẩu này năm năm rồi, lao lực quá độ. Từ giờ trở đi, ngươi chính là chủ sự tại dịch trạm này.”
Hôm nay từ trên trời rơi xuống một cái bánh nhân thịt đã thế còn trực tiếp nện xuống đầu hắn, hắn sửng sốt. So với hắn, Thái Siêu phản ứng nhanh hơn, lập tức quỳ rạp xuống đất đau khổ cầu xin: “Chủ tử, thuộc hạ biết sai rồi, xin ngài cho ta một cơ hội nữa a!” Nói xong một bước quỳ thành hai, muốn chạy tới ôm bắp chân Ninh Tiểu Nhàn, tiếc rằng trước mặt nàng vô tình hiện ra áp lực, khiến hắn không thể tiếp cận, chỉ đành phải buồn bã van cầu khẩn.
Đồ Tẫn nhíu nhíu mày nói: “Càn quấy!” Thò tay vẽ một cái, lập tức miệng Thái Siêu không thể mở được nữa, chỉ có thể A… A… Rung động. Lúc này, tân chủ sự mới nhậm chức cũng kịp phản ứng, mừng đến mức tranh thủ thời gian cúi đầu, làm một đại lễ mà tạ ơn, nhanh chân chạy đến cửa khẩu, đem linh thạch thu của các tu sĩ trả lại. Có thể thấy tuy hắn cả người cơ bắp, nhưng đầu óc thật sự không ngu ngốc.
Kim Mãn Ý và vú già đứng bên cạnh sắc mặt rất khó coi. Trước mặt họ, Ninh Tiểu Nhàn lại dám trực tiếp xử lý chủ sự lâu năm của trạm dịch, mặt mũi của nàng cũng có chút lúng túng rồi, nhưng lúc này bên cạnh nàng còn có rất nhiều hộ vệ thân cận, mọi chuyện từ đầu đến cuối họ đều chứng kiến tận mắt, quyền sở hữu cũng đã thuộc về Ninh Tiểu Nhàn, nàng còn có thể làm gì đây, họ cùng nàng đã chẳng còn quan hệ gì nữa rồi…
Ninh Tiểu Nhàn hiểu rất rõ, Thái Siêu này đã được Tế Thế Lâu bổ nhiệm làm chủ sự quản lý trạm dịch này rất lâu rồi, nói không chừng là dựa vào loại quan hệ “bám váy đàn bà” mà lên, thoạt nhìn hắn cũng không phải là kẻ thật lòng quy phục nàng, nàng còn phải đi về phía Tây, không có quá nhiều thời gian để quản lý họ, không bằng thi ân cho kẻ dưới, đẩy hắn lên vị trí cao nhất mà hắn muốn, hắn mắc nợ nàng một cái ân tình quá lớn chỉ có thể quy thuận theo nàng, hơn nữa nàng còn có thể lập uy trước mặt các phàm nhân khác ở đây. Dù sao công việc ở cửa khẩu Nhược Thủy này cũng nhẹ nhàng, ngoại trừ việc thu linh thạch, cũng chỉ là mua chút heo nuôi để nấng mãng xà, cũng không cần yêu cầu kĩ thuật gì quá cao.
Nàng