Uh, quần áo mình thích nhất đã bị xé rách, xem ra nàng lại có lý do mua quần áo mới cho chính mình nha.
Quá trình ở bên trong, Trường Thiên thật sự là không có nhìn lén. Dáng người nha đầu kia rất tốt, hiện nay tâm thần hắn nhộn nhạo cũng không dám nhìn nhiều hơn.
Nàng vận thuật điều tức, đợi cho sương mù trong mắt cùng ánh đỏ trên mặt đều rút đi, mới thản nhiên ra khỏi Thần Ma Ngục, nếu không để cho nữ tử khác thấy được, nhất định nghi ngờ nàng vừa rồi làm cái gì nha….. nữ nhân có giác quan thứ sáu linh mẫn đến đáng sợ đấy.
Nữ đệ tử Triều Vân Tông đang ở đại sảnh lầu một chờ nàng.
Ba người đã đến nửa canh giờ rồi. Hiện tại các nàng xem ra, Ninh Tiểu Nhàn đã chạy trốn không thấy bóng dáng, mà trong lầu này chỉ xuất hiện một nam tử khoảng hai mươi tuổi ngồi trên ghế như khúc gỗ. Bị hỏi hắn cũng chỉ trả lời hờ hững chứ đừng nói châm trà mời khách, một lát sau hắn còn trực tiếp đứng lên rời khỏi, lời chào hỏi cũng không nói, đem ba vị nữ khách bỏ ở chỗ này.
Nói giỡn sao, ngay cả châm trà cho Ninh Tiểu Nhàn, Đồ Tẫn còn không muốn, huống chi là mấy vị nữ tử này?
Một vị nữ đệ tử không nhịn được hỏi: “Tỷ tỷ, nữ tử phàm nhân này thật kiêu ngạo, chúng ta thật muốn chờ đợi thêm sao?”nói xong liền nổi giận đùng đùng.
Nữ tử cầm đầu khẽ lắc đầu: “Sau đại điển ngày mai, các tán tu đều đường ai nấy đi, lúc này không tìm nàng, về sau cũng chưa chắc rảnh. Liền chờ một hồi nữa, ta càng muốn cẩn thận coi một chút nàng có cái gì tốt lại để cho Quyền sư huynh yêu thích như vậy?” Mặc dù lời nói như thế nhưng mắt đẹp mày ngài của nàng cũng nhíu chặt lại một chỗ, hiển nhiên trong nội tâm cực kỳ bất mãn.
Đây rốt cuộc là tình huống như nào? Tại chỗ đệ tử Triều Vân tông đi qua, không phải là tất cung tất kính, chỉ e không chu toàn sao? Vì sao nữ nhân Ninh Tiểu Nhàn này dám vô lễ như thế, là ỷ vào Quyền sư huynh yêu thích nàng sao?
Các nàng không biết, Ninh Tiểu Nhàn chỉ là không đem các nàng để ở trong lòng mà thôi. Nàng mới từ trong Thần Ma Ngục đi ra thì đã nghe được một hai câu đối thoại, liền thấy chán ghét. Hồng phấn(*) não tàn của Quyền sư huynh thật nhiều, nếu như trong lòng nàng ngưỡng mộ Quyền Thập Phương, có lẽ còn có thể lần lượt đuổi các nàng từng người một. Nhưng hiện tại, nàng không có hứng thú cùng các nàng tranh giành tình nhân đoạt tình lang, nàng không muốn cùng đám….nữ tử quấn quýt si mê nhàm chán này.
(*) hồng phấn: ý chỉ những cô gái.
Đêm khuya hương hoa nồng đậm, mấy vị nữ đệ tử ở ngoài cửa, các ngươi cứ ở chỗ này chậm rãi đợi nha. Nàng kéo khóe miệng, lặng lẽ quay người rời đi.
Nàng dùng thuật thu liễm khí tức đã học được mười phần về đến nhà, từ đầu đến đuôi mấy vị dưới lầu cũng không phát hiện chủ nhà xuất hiện một hồi rồi lại biến mất.
Đêm nay, nhất định là các nàng đợi uổng công rồi.
Ninh Tiểu Nhàn chân không chạm đất đi đến sườn núi, lúc này mới xoay người gọi Thất Tử đi ra. Vào lúc này nàng tuyệt đối không muốn quay trở lại Thần Ma Ngục gặp đại yêu nghiệt kia. Mà trong lầu lại có khách hung dữ không mời mà tới.
Haizz. Đêm dài đằng đẵng, không muốn ngủ thì phải làm thế nào cho đây?
Thất Tử rất chân chó mà đề nghị: “ Hạt giống Chín Bông Lúa còn chưa tới tay, chúng ta đi trộm nhé, ngài thấy thế nào? Mặt khác hôm nay ở bên ngoài du ngoạn đùa nghịch, ta tìm được một hồ nước mặn rất to, bên trong cá vừa nhiều lại vừa ngốc, khục… nữ chủ nhân có cần đi dạo giải sầu không?”
Đúng rồi, đêm qua nàng vội vàng theo dõi Kế Chấn Tông thẳng đên hừng đông. Ngay cả hạt lúa Chín Bông Lúa cũng quên hái trộm. Tối đa một, hai ngày nữa nàng liền rời khỏi nơi này, đêm nay liền phải tiếp tục sự nghiệp chưa thành.
Lập tức chủ tớ hai người lén lén lút lút mà bay đi ruộng ngọc. Nàng liền mặc vào y phục dạ hành, đeo mặt nạ lên, nhẹ tay nhẹ chân đi vào trong ruộng.
Thời khắc phi thường quan trọng này, Trường Thiên tất nhiên muốn lên tiếng chỉ điểm nàng đi vào đại trận hộ điền. Chẳng qua âm thanh của hắn vang lên bên tai, Ninh Tiểu Nhàn liền liên tưởng đến tiếng thở dốc trầm thấp của hắn, lập tức một trận mặt đỏ tim đập, quay trở lại thiếu chút nữa đạp sai bộ pháp dẫn động cấm chế.
“ Tạo sao lại ngốc như thế?” âm thanh Trường Thiên hốt hoảng.
Còn không phải tại ngươi. Nàng không có gan nói như vậy, đành phải nghẹn khuất trong lòng.
Bản lãnh của nàng so với Kế Chấn tông lớn hơn, ra vào mười cái trận pháp này mặc dù không thuần thục, động tác lại không chậm. Cho nên sau nửa canh giờ, nàng đã thối lui ra khỏi ruộng ngọc, bên trên Tức Nhưỡng cũng gieo xuống tinh quang mới nhất, tốt nhất…. Chín Bông Lúa. Lại nói Thần Ma Ngục là một phần pháp khí của nàng nha? Vì sao nàng đi ra đi vào cũng giống như là đi ăn trộm, tầng dưới chót nàng càng không dám đi vào.
Thất Tử chở nàng đi, bay đi hướng bắc của Quảng Thành cung. Vừa rồi nàng đã vụng trộm đem Chén Nguyện Quang đưa cho Đồ Tẫn để hứng nguyệt hoa rồi, hiện tại đúng là nhẹ nhàng như không có chuyện gì. Đêm nay sắc trời đen tối, toàn bộ đình đài lầu các của Quảng Thành Cung bị đêm tối bao quanh tạo thành một đường cong dữ tợn, không còn cảnh đẹp như ban ngày.
Chim nhỏ nhà nàng nói không sai, hồ nước này quả nhiên rộng lớn, sương mù trên hồ mênh mông, nàng nhìn không thấy cuối cùng. Trong không gian tĩnh lặng, trên mặt hồ cũng không nổi lên sóng gió gì, mặt nước yên lặng an tường. Trong hồ có một đảo nhỏ độc lập, từ chỗ đó xuất hiện ánh lửa lúc sáng lúc tối.
Lúc này là hơn nửa đêm rồi, còn có người ở đảo giữa hồ?
Thất Tử ngạc nhiên nói: “ Lúc xế chiều ta tới đây, chỗ này rất hoang tàn vắng vẻ.”
Ninh Tiểu Nhàn vỗ vỗ cổ của nó: “Đi , đi xem một chút, đây là trong phạm vi Quảng Thành cung, hẳn không có yêu ma quỷ quái nào dám gây sóng gió gì đâu?” Thất Tử trợn mắt, trong lòng tự nhủ, yêu quái bất chính đều bị ngươi dẫm nát dưới chân rồi ngươi còn sợ gì?
Nó an ổn mà hạ xuống một chỗ trên bờ cát. Hạt cát trắng noãn, cho dù ánh trăng đêm nay không rõ, thoạt nhìn đều trắng muốt một mảng, có lẽ ban ngày cảnh trí rất đẹp.
Trên bờ cát quả nhiên đốt một đống lửa nhỏ. Củi lửa bị cháy phát ra tiếng đôm đốp, bên trên bờ cát trắng để lại một quả hồ lô vàng óng. Thất Tử là một tửu quỷ, giờ phút này ngửi thấy được trên miệng hồ lô còn dính vết rượu, con mắt sáng ngời, khen: “ Thơm quá, rượu ngon!” đưa mỏ dài ra muốn ngậm trong mồm, lại bị Ninh Tiểu Nhàn trở tay tát một cái đẩy ra: “Quá không có giáo dưỡng, ngươi chính là chim của nhà ta đấy. Không hỏi mà lấy chính là trộm, hiểu không?”
Thất Tử ngạc nhiên