Edit: Việt Anh
Beta: Tiểu Tuyền
Quan trọng nhất là, thành phẩm của Giải Linh Hoàn rẻ tiền, còn Thanh Hư Đan thì một lần có thể giải hết hoàn toàn vì bên trong phương thuốc có hoàng tinh ngàn năm, thành phần trong hai vị thuốc này, có giá trị ít nhất gấp trăm lần bách giải linh hoàn. nếu như dùng Thanh Hư Đan trị bệnh cứu người , trước mắt người bệnh mắc bênh này có hớn sáu vạn người, mỗi người đều phục dụng Thanh Hư đan tính ra mà nói…, hao tổn linh thạch sẽ được tính bằng số thiên văn, sẽ chẳng có một tiên phái quái lạ nào chịu trả ra cái giá lớn như vậy.
Vẫn câu cách ngôn kia, mệnh phàm nhân, trong mắt tiên nhân đều không đáng tiền. Tiên nhân cứu mạng vì công đức, nếu như thương gân động cốt đến chính bản thân mình, thì khoản công đức này đã không có lợi rồi. Hơn nữa đừng quên rằng, Ninh Tiểu Nhàn được Phúc Vũ đỉnh trợ giúp luyện chế Thanh Hư đan mới có thể một lần động thủ liền thành công, nếu là trong đan sư khác thì không biết là có loại năng lực này không?
Đo lường dược liệu xong, trong nội tâm nàng có chút trầm trọng. Nhưng nàng sẽ không tha thứ cho suy nghĩ bỏ mặc người bệnh, vì vậy một người thì một viên Thanh Hư đan được phát xuống, giải bệnh tật cho mọi người. Ninh Tiểu Nhàn đem hạt giống được xưng là Ôn Chủng, mà Đồ Tẫn đã xác minh được kết cấu hạt giống, rồi nói lại với nàng, bản thân Ôn Chủng không có hồn phách và ý thức, nhưng nó là bởi vì mệnh lệnh của con người mà hành động.
Nói cách khác, phía sau bức màn còn có độc thủ, nếu không làm sao một thứ không có suy nghĩ mà lại chạy đến bên trong tiểu sơn không tranh quyền thế?
Nàng vừa nghĩ vừa chạy đi, chỉ dùng thời gian trong nháy mắt liền trở về bên bờ Thiên Hồ, trước khi đi xuống nàng thuận tiện làm một cái thuật làm sạch, để tránh đem ôn độc lây sang cho người khác. Lão thôn trưởng vẫn chờ ở nơi đó, ánh mắt trông mong mà nhìn qua nàng, “Tiên cô thật sự nguyện ý xuống nước một chuyến vì chúng ta?” trong ấn tượng của hắn, thần tiên đều cao quý lãnh đạm, nơi nào đi quản xem sự sống chết của người phàm?
Nàng nhẹ nhàng “uh” một tiếng, trong lòng lại tự nhủ ta không phải vì các ngươi, mà vì xác minh nơi Ôn Chủng phát ra. Thất Tử chở nàng cùng Đồ Tẫn bay đến bên trong hồ, hai người đều bay bổng mà đứng lại trên mặt nước, không biết rằng đã làm cho bao nhiêu phàm nhân tâm sinh kính sợ.
Nàng lấy ra Ích Thủy Châu, ba người đồng thời chìm xuống đáy hồ u ám.
Sức sống của cái hồ này, so với những cái nàng gặp thì đều có đầy đủ. Nước chảy bèo trôi đồng cỏ nguồn nước, trên mặt hồ những con cua hoành hành, còn có những loại cá vây không biết tên bơi lội. Thất tử đối với mấy con cá rất thèm thuồng. Vì vậy lúc này chảy nước miếng nói : “Ở đây cá thật sự rất nhiều, rất nhiều nha…”
Lúc này hắn đã vô tình nhắc nhở, nàng và Đồ Tẫn cũng kịp phản ứng, mật độ cá trong hồ thật sự là có chút cao. Vừa mới bơi qua bên người bọn hắn, có hai con cá lớn dài gần hai thước. Đồ Tẫn trầm ngâm nói: “ Tín vật của Thần hồ là vảy cá, nó lại không cho người trong thôn xuống bắt cá, vậy thì chính nó cũng là một con ngư yêu rồi”
Có thể chiếm đóng một chỗ ở trong rừng, ít nhất cũng đều là yêu quái hóa hình rồi, mà loài cá cùng mãng xà, cá xấu đều có đặc điểm, là sinh vật sống càng lâu hình thể càng lớn, tại phiến thủy vực này thì đây chính là sân nhà của ngư yêu, bọn nàng đều chuẩn bị xong tinh thần khi đến rồi.
Hồ này tuy không thể so được với Ngũ Đại Liên Trì khổng lồ, nhưng cũng đạt được nửa diện tích của cái đứng đầu. Nước sâu ít nhất cũng có hơn 130 trượng, ánh mắt trời căn bản không thể chiếu thấu được, cho nên dưới hồ vẫn là một mảnh đen ngòm. Bọn hắn giơ Óanh Quang Thảo dưới đáy hồ lục lọi hơn ba canh giờ, mới tìm được huyệt động mở rộng cỡ một người vào. Lại nói tiếp, may mắn là cái đáy hồ này cũng không phải có hình dạng giống mặt đất thông thường ở trung nam bộ. Bằng không thì nhiều huyệt động lớn nhỏ như vậy sẽ làm cho bọn hắn tìm váng đầu.
Chứng kiến bọn hắn sắp đi đến cửa ra vào huyệt động, trong hồ nước xuất hiện không ít bóng dáng cực lớn. Ninh Tiểu Nhàn nhìn lần lượt mấy con bơi qua, cá chình, cá chép, cá mè, khổ người đều to đến kinh người, răng nhọn soàn soạt trong miệng, chiểu cao ít nhất đều ngoài 3 mét, thậm chí còn có một đầu được xưng là “đại đầu liên” hoa liên ngư. Nàng vừa thấy, nước miếng đều muốn chảy xuống. Đầu cá băm tiêu của Hoa Hạ, hẳn là đều dùng cái đầu cá giống như thế này để làm đấy, chỉ có điều vị lão huynh này chiều dài 6 mét, đầu cá lớn hai bên trái phải cũng phải chiếm đến 3 mét, nếu làm thành đầu cá băm tiêu không hiểu là có thể cung cấp được cho bao nhiêu người ăn.
“ Những con này đều là tinh quái, còn chưa thành yêu được, hẳn là hộ vệ của thần hồ” Trường Thiên biết rõ những tôm cá nhãi nhép này không phải đối thủ của mấy người họ, nên cũng buông lỏng rất nhiều, “ Ngư yêu sinh hoạt tại phiến thủy vực này đã lâu. Yêu khí của nó sẽ ảnh hưởng đến các loài cá khác, do đó thể hình của các con cá trở lên cực lớn.”
Nàng lui về phía sau hai bước, từ lúc nào Đồ Tẫn cùng Thất Tử đã thu thập mấy cái gia hỏa kia. Tốc độ của Thất Tử ở trong nước bị giảm đi, không nhanh như tia chớp giống như trên lục địa hoặc trên không trung, nhưng để vượt qua mấy con cá bình thường vẫn không có vấn đề gì, mà Đồ Tẫn càng không cần phải nói, tác dụng chấn hồn của hắn rống ra, ở dưới nước thậm chí còn có thể tăng lên. Cho nên qua mười nhịp thở, trận chiến này đã xong.
Ninh Tểu Nhàn chỉ lấy đi đầu cá mè tinh. Vừa rồi nàng đứng ở một bên lược trận, vốn là đề phòng trong huyệt động tăng binh tiếp viện, ai biết từ đầu tới đuôi, bên trong đều im ắng, đến một đầu cá cũng không thấy đi ra. Liên tưởng đến sự trầm mặc của thần hồ, tín vật của hồ thân đã mất đi hào quang, nguyên nhân bọn hắn nghĩ đến chỉ có một, thần hồ đã yên lặng không một tiếng động mà chết rồi.
Huyệt động của ngư yêu, khẳng định cũng tràn đầy nước. Tại điều kiện đầy nước như thế thực sự là không thể so với lục địa, rất nhiều thủ đoạn của Ninh Tiểu Nhàn đều dùng không được, vì thế cho nên việc bây giờ Đồ Tẫn phải làm là đi vào trước tiên.
Nước trong động mênh mông, ít nhất có thể cho bốn cỗ xe ngựa chạy song song. trong hồ không thể nào xuất hiện huyệt động tự nhiên như vậy, cho nên khắp nơi có thể bắt gặp dấu vết