Con vĩ Xích ngư này chết ít nhất cũng gần được một tháng, trước ngực có một lỗ to là vết thương trí mệnh. Cái lỗ này to đến mức có thể đem cả người Ninh Tiểu Nhàn nhét vào, khẳng định đây không phải là tổn thương tự nhiên. Miệng vết thương là hình dạng bất quy tắc, căn bản là không phải do vật sắc bén gây thương tích, thậm chí cũng không giống bị pháp khí đập vào, ngược lại có chút giống bị ăn mòn thành lỗ rộng. Hơn nữa toàn thân cao thấp của Xích ngư cũng chỉ có vết thương này thôi. Xem ra, đối thủ của nó chỉ dùng một thuật pháp này liền đem nó giết chết.
Lục phủ ngũ tạng của thần hồ vẫn còn khỏe mạnh, nhưng mà trái tim bị thu nhỏ đến gần một nửa. Liên tưởng đến hành vi của Ôn Chủng, Trường Thiên suy đoán là thi thể Xích ngư bị đem làm chỗ nuôi lớn Ôn Chủng rồi, hơn nữa chính là ở bên trong trái tim của nó. Mà sau khi Ôn Chủng phát dục thành thục, sẽ trở thành hình dạng hạt giống mà bọn họ nhìn thấy. Dược lang của thôn Hạnh Hoàng cũng không biết bị vận rủi gì, đúng lúc bị một Ôn Chủng bám vào trên người theo hắn từ trên núi về nhà, đi qua phiến thiên hồ này, mà Ôn Chủng đối với nhân loại tự nhiên có tính công kích, vừa rồi đám Ôn Chủng nổi điên công kích Đồ Tẫn đã biết.
Xích ngư thần hồn đã chết rồi, lân phiến của nó đối với mãnh thú và yêu quái gần đây không còn lực chấn nhiếp, chung quanh thôn mới xảy ra nhiều việc lạ như vậy. Cũng bởi vì Ôn Chủng ở chính thân thể của nó lớn lên, lúc này mới làm cho ôn dịch bộc phát. Hết thảy dị thường trong Thôn Hạnh Hoàng đến đây thì đã đều được giải thông.
Thế nhưng mà, là ai đã đem Xích ngư giết chết?
Trong tay tư liệu quá ít, mọi người nhiều lần phỏng đoán đều không có đầu mối. Ninh Tiểu Nhàn tiến lên trước, trở tay thu Xích ngư vào trong Thần Ma Ngục, giao cho Trường Thiên xử lý. Ngoại trừ vết thương trên thi thể cần thêm một bước kiểm tra đo lường bên ngoài, loại yêu quái thượng cổ dị chủng này có thể nói toàn thân đều là bảo vật. Da cá vô cùng cứng cỏi, thần binh lợi khí bình thường đều không thể đâm phá, thịt cá lại càng không phải nói, ăn hết liền không sinh bệnh, giá trị dược liệu biết bao nhiêu? Phàm nhân mà được một khối thịt như vậy, đoán chừng năm mơ cũng cười tỉnh. Bởi vì chỉ có bị bệnh ma quấn thân, sống đến già, về sau quanh năm chỉ ở lại trên giường bệnh, mới hiểu được trên đời này trân quý không phải hoàng kim bạch ngân, kì trân dị bảo, mà là khỏe mạnh, là vô bệnh vô tai.
Hơn nữa trong dạ dày Xích ngư còn lưu lại cá sáp, cái này cũng tương tự như long tiên hương. Xích ngư là loài cá thích ăn đồ cứng, thời điểm ăn cái gì là nuốt trực tiếp vào, những cái tiêm giáp vỏ cứng lúc này có khi tổn thương tràng đạo của nó.. vì thế trong tràng đạo bài tiết chất dầu điều trị miệng vết thương của nó. Lâu dài, chất dầu cứng lại thành khối tạo thành cá sáp.
Nếu dùng nó để chế biến Tác Hồn Hương, hiệu quả tức thì được nâng cao thêm một bước, có thể khiến cho người hấp hối kéo dài mệnh từ một nén nhang thành nửa canh giờ. Ngoài ra nếu dùng nó chế tác hương tề, giống với nước hoa địa cầu, thì mùi thơm kéo dài không biết bao lâu mà nói.
Còn có con mắt của Xích ngư. Đều nói vàng thau lẫn lộn, nhưng hai mắt Xích ngư đều là hàng thật giá thật, về sau “lệ châu” được mài thành phấn, là thuốc dẫn quan trọng của rất nhiều đan phương. Đã có bảo bối này, trong tay Trường Thiên có rất nhiều phương thuốc được sống lại, như là “Cửu chuyển sinh liên hoa”. Loại đan dược này đã được đưa vào hàng tiên đan, vô luận là tu sĩ hay yêu quái sau khi phục dụng đều có thể mạnh mẽ đè xuống tu vi của mình, rơi xuống cảnh giới kế tiếp. Nếu như luyện chế đúng phương pháp, trong đời một người có thể phục dụng thuốc này chín lần, có thể đè xuống chín lần tu vi.
Mục đích đè nén tu vi chỉ có một là lùi lại thời gian đến thiên kiếp, khiến cho tu vi của mình càng thêm vững vàng. Nghe nói thời kỳ thượng cổ từng có tu sĩ Man tộc, thật sự đè nén được tất cả chín tầng, đạo hạnh của hắn lúc đó so với tiên nhân cũng không thua kém bao nhiêu. Cuối cùng thời điểm đón nhận thiên kiếp nhất trọng thiên vẫn còn dư lực, bình tĩnh.
Thiên kiếp là cánh cửa nguy hiểm nhất của tất cả tu tiên giả, đi qua được thì từ nay về sau tiền đồ tươi sáng, tiên thọ tăng lên ít nhất vạn năm, nhưng mà thân vẫn đạo tiêu thì thần hồn cũng chạy không thoát. Bạch Kình, sư phụ của Quyền Thập Phương, hiện tại đã đem hết toàn lực đè nén tu vi của mình, muốn tranh thủ một chút thời gian trước khi thiên kiếp đến. Nếu như lão có được mấy viên Cửu Chuyển Liên Hoa, như vậy thì đem thiên kiếp trì hoãn trên trăm năm cũng không phải là vấn đề lớn. Nay tuổi của lão chưa qua ba trăm, tu sĩ nhân loại từ thiên kiếp trở xuống liền khó gặp đối thủ. Nhưng nếu cho lão thêm một trăm năm thời gian thì tu vi của lão có thể cô đọng đến mức nào đây?
Phân tích hết bảo bối trên người Xích ngư, mọi người mới chợt hiểu rõ tại sao nó phải ẩn cư tại hồ sâu trong rừng sâu núi thẳm rồi. Nó quả thực là một cái bảo khố di động, ai mà không muốn lấy tính mạng của nó? Cái gọi Sở vị thất vô tội, hoài bích kỳ tội, đơn giản chính là như vậy.
Nhưng mà nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều nhíu chặt lông mày. Bởi vì tới đây mọi người mới có thể xác nhận không sai biệt lắm, mục đích của người phóng thích Ôn Chủng chạy đến thiên hồ là giết chết Xích ngư, lợi dụng cơ thể nó nuôi dưỡng Ôn Chủng, lây bệnh cho thôn dân chẳng qua chỉ là thuận tay tiến hành thôi. Dù sao bên ngoài có chục vạn người nhiễm dịch, ba cái thôn ở đây cộng lại mới có mấy ngàn người, vô luận nó phóng thích ôn dịch xuất phát từ mục đích gì thì lợi ích cũng là có hạn. Chỉ có ôm suy nghĩ “ con muỗi tuy nhỏ cũng là khối thịt” mới có thể làm ra được việc này.
Nhưng mà người này ngàn dặm xa xôi chạy đến giết Xích ngư, thế nhưng để lại toàn bộ một thân bảo bối, thậm chí ngay cả nội đan cũng không lấy đi? Chẳng lẽ hắn không phải vì những thứ này mà đến hay sao? Trường Thiên trầm ngâm thật lâu nói: “ Giết Xích ngư hẳn không phải là tu sĩ nhân tộc, và yêu quái. Nếu là tu sĩ hắn sẽ đem Xích ngư xẻ ra không còn một mảnh, cái gì cũng