Edit: Khuê Loạn
Beta: Tiểu Tuyền
Thì ra cảm giác bị đâm lại khủng bố như vậy, thì ra đau đớn của vết thương trí mệnh tuyệt đối không đơn giản hời hợt như trên phim ảnh! Thân thể người phàm không thể chịu được đau đớn như thế. Nàng lại một lần nữa nhận thức được sự khác nhau giữa mình và tu sĩ, trước mặt thực lực khủng bố, nàng chính là bị thịt, chỉ có thể mặc người ta dày xéo!
Đúng lúc này có người vú già quét sân, ở bên ngoài phòng nhìn thấy một kiếm sắc nhọn ngoan tuyệt kia, sợ đến rơi cả chổi, hét ầm lên.
Tiếng kêu của bà vừa lớn vừa vang, làm cho Thạch Quý San thần trí điên đảo giật mình, theo bản năng rút kiếm ra, một dòng máu tươi phun ra. Mấy giọt máu bắn ra, rơi xuống mặt nàng. Nàng cứng nhắc mấp máy môi, trên đầu lưỡi cảm nhận được vị máu tươi.
Mùi vị này làm cho nàng bỗng nhiên giật mình. Trừ yêu hàng ma mới là thiên chức của tu sĩ, mấy lần nàng đi theo trưởng bối sư môn xuống núi, cũng đã có vài lần giết yêu quái, nhưng giết người tay không tấc sắt? Nàng chưa từng làm như vậy, dù sao nàng cũng là người tu hành, không phải là đao phủ.
Thạch Quý San bỗng nhiên kịp suy nghĩ, mình vừa mới đâm Ninh Tiểu Nhàn một kiếm tàn ác, hơn nữa lại nhắm ngay tim nàng ta. Nếu không phải nữ nhân này tránh kịp, đã sớm bỏ mạng dưới kiếm của nàng.
“Ta suýt nữa đã lấy mạng nàng ra!” Ý nghĩ này nhảy vào trong đầu nàng, làm cho động tác trên tay nàng hơi chậm lại, “Làm sao bây giờ? Ngoài cửa đã có người nhìn thấy, là ta đâm nàng! Nếu sau này Quyền sư huynh biết được, có thể tha thứ cho ta không?”
Vừa nghĩ tới Quyền Thập Phương, trong đầu nàng đột nhiên lại nổi lên một tia hung ác quanh quẩn. “Ta cần gì phải để ý Quyền Thập Phương nghĩ như thế nào, ta còn cần gì sự tha thứ của hắn sao? Hắn đã phụ lòng người! Cũng chỉ là người coi thường tình cảm của ta!”
“Thôi, thôi! Ta đã ra tay thì nên giết luôn nàng ta! Dù sao một khi chuyện ở đây bị truyền ra ngoài, tim của Quyền sư huynh cũng không quay lại. Nữ nhân này ba phen bốn bận khiến cho ta khó chịu, ta giết nàng, làm cho mình thoải mái, làm cho Quyền Thập Phương đau lòng muốn chết!”
Tuy suy nghĩ trong đầu nàng xoay chuyển nhiều như vậy, thật ra thì cũng chỉ trong nháy mắt.
“Chạy mau! Sát ý của nàng không giảm!” Trường Thiên vội vàng nói bên tai Ninh Tiểu Nhàn. Hắn có thể nhìn ra, nữ nhân này đã bị tâm ma thao túng, không giết được Ninh Tiểu Nhàn tuyệt không bỏ qua. Giờ phút này hắn càng thêm hy vọng mình có thể đứng bên cạnh nàng, mà không phải chỉ có tiếng nói. “Ra khỏi phòng lập tức vào Thần Ma ngục. Nhanh!” tính mạng ở trước mắt, những thứ khác đều bỏ qua một bên.
Ninh Tiểu Nhàn vốn bị thương thế của mình làm cho kinh sợ, nàng lớn như vậy còn chưa từng bị thương như thế này. Nàng cũng nghĩ tới, có lẽ dọc đường đi sẽ phải chịu rất nhiều thương tổn, nhưng tuyệt đối không đoán được, lần đầu tiên lại bị thương nặng đến vậy còn do con người gây ra mà không phải do yêu quái. Hai chân nàng giống như bị đóng đinh trên mặt đất, không thể động đậy. May mà Trường Thiên luôn miệng thúc giục, cũng khiến cho nàng bước ra khỏi trạng thái thất thần tỉnh táo sớm hơn Thạch Quý San.
Nữ nhân này sẽ không bỏ qua cho mình! Nàng trước tiên ý thức được điểm này.
Thừa dịp Thạch Quý San còn đang hoảng hốt, nàng một tay túm túi đựng đồ, chọn lấy một bọc giấy rời rạc, hất bột phấn màu đỏ trong đó lên, phất tay ném về phía mắt của Thạch Quý San!
Mặc dù nàng đang kinh hoảng, nhưng đồ lấy ra lại cực kỳ có hiệu quả, hiệu quả không hề thua kém vôi bột mà Vi tước gia Vi Tiểu Bảo trong “Lộc Đỉnh Ký” luôn mang theo bên người.
Bột ớt do đầu bếp Hoàng phủ tự làm!
Hôm nay nàng đã từ giã Hoàng lão tài rồi, hai vị đầu bếp Hoàng phủ đương nhiên sẽ biết nàng cần gì. Tất cả mọi người đều trong giới nấu ăn, còn từng tỷ thí với nhau, tự nhiên là anh hùng tiếc anh hùng, hai vị đầu bếp liền mang đồ quý trọng của mình ra tặng cho Ninh Tiểu Nhàn. Trong đó có một gã đầu bếp