Nàng bị vây ở trong một cái góc nho nhỏ, nếu không trốn đi, sớm muộn gì cũng bị giết chết.
Thạch Quý San thu lại tay phải cầm kiếm, đưa lên dụi mắt, Trường Thiên nắm bắt cơ hội, nhắc nhở nàng hành động nhanh lên. “Đi!”
Nàng ngừng thở, cố gắng cúi người xuống, kiễng mũi chân rồi chạy một mạch từ phía bên trái Thạch Quý San ra ngoài.
Thành công! Ở trước mặt cái chết cận kề, thương thế nặng nề cũng không ngăn được ham muốn cầu sống sót của nàng. Động tác của nàng nhẹ như báo, nhanh như chớp, lướt qua nữ nhân đằng đằng sát khí này.
Trường Thiên cũng không nhịn được mà thở phào một hơi, nhìn nha đầu này mạo hiểm, so với việc mình chịu khổ còn khiến mình lo lắng hơn. “Mau đi ra.” Hắn không nhịn được giục. Chỉ cần nhanh chóng rời khỏi tầm nhìn của Thạch Quý San là nàng có thể trốn vào Thần Ma ngục an toàn.
Ninh Tiểu Nhàn đi lên phía trước hai bước, nhảy về phía sau nữ nhân kia.
Đi ra ngoài? Vẫn chưa đến lúc.
Nàng không nói một lời, rút dao giấu trong giày ra, nhắm vào giữa lưng Thạch Quý San đâm tới. Sức lực của nàng vốn không lớn, trong cơ thể còn vừa mất một lượng máu lớn, cơ hội như vậy chỉ có một lần, phải nắm bắt thật chắc.
Ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu, đâm một nhát trả một nhát!
Đả thương bà đây mà còn muốn toàn thân trở về sao, trên đời này lại có chuyện dễ dàng như thế chắc?
Tu sĩ có pháp lực thì sao? Nhân lúc ngươi yếu, sẽ lấy mạng của ngươi!
Một dao này tập trung tất cả tinh, khí, thần của nàng, vừa nhanh vừa chuẩn. Tiềm lực bộc phát trong lúc nguy ngập, thật là vượt xa lúc bình thường.
Đáng tiếc a đáng tiếc, dao còn chưa đâm trúng, mới vừa chạm đến phía sau lưng Thạch Quý San, đã bị bật trở lại. “Trên người nàng có pháp khí hộ thân! Ngươi không giết được nàng, còn không nhanh chạy ra ngoài?” Giọng của Trường Thiên đã mang theo sáu phần tức giận, còn lại hai phần thương yêu, hai phần khâm phục. Mặc dù khâm phục dũng khí của Ninh Tiểu Nhàn, nhưng cũng thầm than vì sự non nớt của nàng. Thạch Quý San là ai? Là đệ tử của tông chủ Triều Vân Tông, là con gái độc nhất của quận vương Phong Châu, trên người tu sĩ như vậy, có thể không có vài món bảo bối hộ thân hay sao? Vào lúc này, cô nương ngốc này nên nhanh chóng chạy trốn thì hơn.
Lúc trước Ninh Tiểu Nhàn rải bột ớt mà thôi, pháp khí hộ thân của Thạch Quý San là Thanh Uông Chúc chẳng lẽ không chịu hoạt động? Phải biết bảo bối như vậy muốn sử dụng, cũng có số lần hạn chế.
Song lúc Ninh Tiểu Nhàn cầm dao đâm tới, độ ác liệt tăng lên nhiều. Nhận thấy có vật nguy hiểm đến gần, pháp khí hộ thân này rốt cục đã anh dũng đỡ cho chủ.
Một dao kia của nàng, làm cho Thạch Quý San cảm nhận được, liền trở tay vung một kiếm, may là Ninh Tiểu Nhàn đã cúi người xuống, kiếm quang lướt qua đầu nàng, chém đứt hai sợi tóc.
Trong bụng nàng cả kinh, đi vòng qua chiếc bàn ở giữa phòng, thấy chiếc bình ngọc trên bàn, thuận tay thu vào trong ngực. Động tác này khiến cho bả vai của nàng đau đớn một trận, ngược lại khơi dậy sự tức giận của Ninh Tiểu Nhàn.
Lúc này Thạch Quý San đã kịp phản ứng, giơ bảo kiếm lên chém loạn. Bản thân nàng có pháp lực, lần này làm ầm ĩ như thế, trong nhà đột nhiên kiếm khí tung hoành khắp nơi, cực kỳ nguy hiểm! Ninh Tiểu Nhàn nhận ra một tay khác của nàng đang lần mò dọc theo vách tường, người cũng dần đi men theo, giống như là đang tìm vật gì đó.
Trong đầu nàng cũng suy nghĩ rất nhanh. Đúng rồi, Thạch Quý San muốn tìm nước để rửa mắt. Đây cũng là phản ứng bình thường của con người khi có dị vật bay vào trong mắt a. Không khéo chính là, chậu nước lại để ở phía bên kia, nàng đi men theo chân tường vài bước là tới.
Ninh Tiểu Nhàn nhìn ngọn đèn trên bàn. Bây giờ là ban ngày, đèn tất nhiên sẽ không sáng, nhưng người hầu ở Hoàng phủ rất chịu khó, dầu trong đèn luôn cho đầy.
Nàng chớp chớp mắt.
Nếu không thể làm ngươi bị thương, không giết được ngươi, thì ra đành phải cho ngươi chịu ít đau khổ vậy, Thạch đại tiểu thư!
Nàng nhấc cả ngọn đèn tới, mạo hiểm kiếm quang nguy hiểm quanh người, đi hai bước về phía chậu nước, sau đó duỗi cánh tay, đổ dầu thắp vào trong chậu.
Làm xong động tác nhỏ này, Ninh Tiểu Nhàn cấp tốc lùi về phía sau mặt bàn, đốt hộp quẹt, vung tay ném đi.
Hộp quẹt theo một đường cong hoàn mỹ, nhẹ nhàng rơi vào trong chậu nước. “Bụp” một tiếng nhỏ vang lên, dầu lơ lửng trên mặt nước gặp lửa liền bốc cháy, chất lượng dầu thắp của Hoàng phủ cũng không bị