Edit: Man HueBeta: Tiểu TuyềnDưới chức vị Thần, cho dù là Tiên Nhân cùng Chân Tiên, tuổi thọ có dài đi chăng nữa cũng có điểm cuối. Lão phủ chủ chính là như thế, Tiên Nhân tuổi thọ dài dằng dặc của ông ta rốt cục đi tới cuối cùng, ngũ suy của vị Thiên Nhân này, vô luận lúc bàn tay nắm lấy quyền hành có hào quang vạn trượng cỡ nào, trước khi chết, cũng sẽ quanh thân phát ra mùi tanh hôi đáng sợ, làm cho người ta khó có thể tiếp cận.
Nhưng mà coi như ông ta có thể chống cự được, dù sao khắp nơi trong Tu Tiên giới đều cho rằng ông ta nên chết từ bốn năm trước, không ngờ có thể kéo đến lúc này. Đại vị phủ chủ Phủ Phụng Thiên được kế thừa, có gió tanh mưa máu đó là truyền thống, tranh đấu giữa Khánh Kị cùng Mịch La gay gắt nhiều năm như vậy, người đến sau rốt cục thắng được. Có không ít người cho rằng, Mịch La đánh nát hộp sinh mệnh của Ôn Yêu, hành vi giải cứu phàm nhân trong nước lửa làm tăng thêm điểm cho hắn, cũng khiến cho lão phủ chủ trước khi chết rốt cục quyết định, đem phủ chủ đại vị truyền cho hắn.
Tu tiên giả đối với quyền lực tranh đoạt, kỳ thật cũng không có kịch liệt như phàm nhân, nhưng Phủ Phụng Thiên là ngoại lệ. Bởi vì Thiên Hồ nhất mạch có được thiên phú nghịch thiên, tức là lão phủ chủ trước khi chết có thể dùng phương thức giội vào đầu đem một thân tu vị, truyền cho tử tôn trực hệ của mình.
Hơn nữa, truyền công như vậy mặc dù có hao tổn, tu vi người thừa kế mặc dù thoáng cái sẽ nâng cao, nhưng thủy chung thấp hơn lão phủ chủ một cảnh giới, hơn nữa đạo hạnh tuy được nâng lên nhưng mà tâm cảnh vẫn còn dừng lại ở tầng vốn có, cần phải chậm rãi tăng cường củng cố.
Nhưng vô luận như thế nào, tu vị tăng lên chính là thật sự, có được điều này không biết có thể tiết kiệm bao nhiêu thời gian, ít đi bao nhiêu đường quanh co, cho nên sau khi Mịch La kế thừa ngôi vị phủ chủ, tu vị liền vượt lên 2 cấp, đã nâng lên Hợp Đạo Kỳ đại viên mãn, chỉ cần lên thêm một cảnh giới, có thể chuẩn bị nghênh đón thiên kiếp rồi. Với tiến cảnh trước đây, hắn phải mất hơn mấy trăm năm công phu mới có thể đạt tới.
Ngoại trừ cảnh giới tăng lên, nhân mã, châu phủ, tài vật của lão phủ chủ thủ cũng thuộc về Mịch La. Thế lực của hắn so với Khánh Kị, vốn là hơi nắm được phần thắng, hiện tại kế thừa y bát lão phủ chủ. Lập tức có được ưu thế áp đảo.
Cho nên Ninh Tiểu Nhàn nghe được tin tức thứ hai là Khánh Kị công tử dưới sự che chở của thuộc hạ đã chạy theo hướng bắc. Thanh Giáp Quân của hắn chia thành nhóm nhỏ, phân tán thành một số chi đội ngũ hướng về phương bắc. Thắng làm vương, thua làm giặc, hắn muốn nên vì bước đi tiếp theo quyết định cho tốt. Chẳng qua bằng vào hiểu biết của Ninh Tiểu Nhàn đối với hắn, người này đi về phía bắc, không phải là dựa vào Âm Cửu U chứ? Thanh Giáp Quân ở trong tay hắn cũng là tinh nhuệ, Âm Cửu U mà được sự giúp đỡ của hắn, chỉ sợ thực lực sẽ nhanh chóng lớn lên.
Tại phương diện chỉnh đốn nội vụ của một yêu tông to như vậy, Mịch La so với đám gia hỏa trong Ẩn Lưu còn có kinh nghiệm hơn, cho nên hắn chỉ tốn hai tháng chỉnh đốn Phủ Phụng Thiên, thanh trừ thế lực Khánh Kị lưu lại. Sau đó cử hành nghi thức đăng vị. Theo lời Hạc môn chủ người đi chúc mừng thì tràng diện cực kỳ long trọng xa hoa, tựa hồ không thể thu kém gì so với đại điển kế vị ở Quảng Thành Cung mà năm đó nàng được chứng kiến. Xem ra, đây mới phù hợp với bản sắc của Mịch La yêu nghiệt, đáng tiếc nàng không có ở tại hiện trường, không biết người này có ăn mặc như bông hoa không.
Mịch La và nàng đến bây giờ cũng chưa từng chặt đứt liên hệ, đương nhiên cũng đã sớm phát thư mời cho nàng, hơn nữa là ba phong thiệp mời liên tiếp. Những thiệp mời này đều là hắn tự tay viết, nếu dựa theo chữ viết vẫn mềm mại tuấn tú phiêu dật như cũ, thì hôm nay lại còn thêm vào ba phần uy thế trầm trọng, có lẽ là do cảnh giới cùng thân phận tăng lên nên mới như thế. Đáng tiếc nàng đã hứa với Trường Thiên, trong nửa năm này ngoan ngoãn canh giữ ở bên trong Ẩn Lưu tuyệt đối không ra ngoài, cho nên tất cả lời nói dịu dàng đều xin miễn, chỉ xin Hạc môn chủ với tư cách là đại biểu đi tham dự.
Mà nàng cũng hoàn toàn chính xác bận rộn gần chết. Ẩn Lưu hiện tại mở cửa nạp khách, cơ hồ cách vài ngày đều có cuộc mua bán lớn đến bàn bạc. Thương nghị qua với hai vị môn chủ, Ninh Tiểu Nhàn đem giá cả dược vật cùng linh thảo của Ba Xà sơn mạch lấy ra hai thành, nhưng số lượng cung cấp giảm bớt ba thành. Đây là vì tính toán lâu dài, dù sao nếu cứ giống như trước đây, đồ đẹp mà bán sỉ với giá rẻ, thì đan sư của Tiên Thực Viên cùng các quản sự Ngoại Sự Đường đều sẽ mệt chết đi được, hơn nữa dược liệu trong rừng rậm Ba Xà mặc dù phong phú, nhưng cũng không chịu nổi lạm hái nát như vậy, cũng nên nghỉ ngơi chút ít để lấy lại sức.
Chính sách này vừa ra, chúng tiên phái có liên hệ cùng Ẩn Lưu lập tức lên tiếng oán than. Nhưng bởi vì linh dược trong rừng rậm Ba Xà đích thật là hàng bán chạy, thêm vào việc nàng tận lực giảm bớt số lượng cung cấp, cho nên tiên phái tới cửa bàn bạc vẫn nối liền không dứt.
Chỉ việc ứng phó đám thương gia này,nàng là đường chủ của Ngoại Sự Đường và là viên trưởng của Tiên Thực Viên cả ngày loay hoay như con quay, như bị quất roi lên chân, phải vận hành hết công sức của chân. May mắn mấy phó đường chủ, phó viên trưởng nàng mang theo đã chậm rãi đi vào quỹ đạo, bắt đầu giúp nàng giảm bớt gánh nặng trên người. Mà đám yêu quái trước ở trong tay Mịch La đã trở thành nhân viên thu chi bên trong Ngoại Sự Đường. Cái đường khẩu này, rốt cục như máy móc có đủ dầu, bắt đầu có thể tự mình vận hành.
Nàng rốt cục vụn trộm được thời gian rảnh rỗi, ra tay xử lý chuyện của mình.
Ninh Vũ ở phía xa Biền Châu dựa theo tâm ý của nàng, dùng ngân hàng tư nhân Biền Châu làm nền tảng, sáng lập ra thương hội “Ninh Viễn Đường”, sản phẩm chủ yếu là linh trà, Ngưng Hương Lộ, cùng với kỳ hương “ vãn tình” bị nàng pha loảng hơn trăm lần, ngoài ra, dưới thương hội còn mở ngân hàng tư nhân, đan dược, vải vóc lụa điếm và quán rượu. Ninh Vũ vô cùng có thiên phú buôn bán, mới tiếp nhận hơn một năm, cũng đã làm cho thương đội do Đặng Hạo lãnh đạo từ hai chi mở rộng đến mười hai chi, phạm vi đi thương khắp hơn hai mươi châu, đồng thời tại Thất Châu đều thiết lập phân bộ.
Trên phiến đại lục này, đa số ở sau lưng thương hội đều có thế lực Tiên Yêu thâm hậu chèo chống, nếu không muốn ở tương lai phát triển
và đi lại sẽ rất gian nan. Cho nên Ninh Viễn Đường vừa mới bắt đầu thành lập liền lấy danh nghĩa của Ẩn Lưu hướng chung quanh tông phái lớn nhỏ đưa bái thiếp. Sự kiện này đưa tới không ít người ở Nam Chiêm Bộ Châu chú ý tới, bởi vì Ẩn Lưu với tư cách là yêu tông cổ xưa nhất ở phía Tây, tuy thực lực cường đại nhưng vẫn ru rú trong nhà, Ba Xà sơn mạch là nơi đặc thù, yêu chúng ở trong Ẩn Lưu không được ra ngoài lâu, sao có thể chạy đến trung bộ Nam Chiêm Bộ Châu mở ra thương hội?
Chẳng qua bên trong mỗi một tấm bái thiếp đều có đóng dấu của hai vị môn chủ Ẩn Lưu. Ninh Tiểu Nhàn và Trường Thiên cũng đã sớm lường trước diều này, cho nên trước khi Trường Thiên bế quan, đã từ trong Ẩn Lưu chọn lựa hơn hai trăm người, do hai vị trưởng lão dẫn đội đến tọa trấn, mới không có dẫn đến sai lầm.
Nhưng chuyện này cũng như sấm đánh trên mặt đất, ở bên trong Ẩn Lưu đã dẫn đến náo động, nhiều người bị phái đi như vậy, nhất định là trong ngắn hạn về không được, Ba Xà chi lực trên người bắt đầu phát tác thì làm sao bây giờ? Lúc này Lang Gia cùng Hạc môn chủ mới nói đã nghiên cứu ra phương pháp có thể tạm thời an toàn rời khỏi Ba Xà sơn mạch hai năm. Nhưng người chọn lựa phái ra ngoài, phải nghe theo tông phái an bài vân vân…… Lời này vừa nói ra, dĩ nhiên là tình cảm quần chúng nổi lên, dù sao đa số yêu quái bên trong Ẩn Lưu đã đợi nhàm chán, suốt ngày chỉ dựa vào bắt bọ chó, đánh nhau để sống qua ngày, có thể có cơ hội đến Trung Bộ đại lục, quả thực là đập nồi sắt cũng nguyện ý nha. Cho nên phần đông yêu chúng tích cực đều bị điều động, đại khái tình nguyện cũng tăng vọt, vài ngày sau đó việc làm ăn của sàn vật Ám Võ tăng vọt ngoài dự đoán của mọi người.
Làm cho nàng tiếc nuối nhất là lúc Ninh Viễn Đường thành lập nàng không thể đích thân tới, chỉ có thể do Ninh Vũ truyền tin tức đến miêu tả tình cảnh ngày đó. Cái nơi gọi là cường long không áp được địa đầu xà, hào danh Ẩn Lưu tuy vang dội, tới Trung Bộ Nam Chiêm Bộ Châu chỉ là không để cho tông phái phụ cận tới tìm Ninh Viễn Đường làm bậy thôi. Đa số tông phái nhận thiếp đều biểu hiện không mặn không nhạt, chỉ phái sứ giả đi, nhân vật có vị trí cao trong môn phái hơn phân nửa là không có đích thân đến, may mắn Triều Vân Tông cùng Phụng Thiên Phủ ngược lại là đều phái đại trưởng lão trong phái tiến đến, cũng đưa đến đại lễ.
Ninh Tiểu Nhàn nghe xong, chỉ cười cười, phản ứng của những tông phái này đều trong dự liệu của nàng. Nàng vốn muốn mở thương hội ở miền Tây, cách Ẩn Lưu gần chút ít, nhưng mà cân nhắc việc thương hội vẫn phải đi lại nơi phồn hoa, cuối cùng vẫn ở lại Biền Châu. Dù sao còn nhiều thời gian, mọi người chờ xem đi.
Làm cho nàng ngoài ý muốn chính là Kính Hải Vương Phủ chưa từng xuất hiện cũng người phái tới tặng một phần hậu lễ lớn. Có mấy phe phái cường đại này giữ thể diện, nghi thức thành lập Ninh Viễn Đường cũng lộ ra thập phần long trọng. Vị trí của nó là Biền Châu, cách cửa khẩu Kính Hải chỉ có hơn hai ngàn dặm, đi thương xuất nhập đều thường xuyên phải qua chỗ đó. Có thể cùng đầu xà nơi đây tạo tốt quan hệ, Ninh Vũ tất nhiên là vui vô cùng, nhưng mà Ninh Tiểu Nhàn cũng hiểu được, ở trong đó hẳn là tiểu quỷ kia nhúng tay rồi. Hơn nữa nàng chú ý tới, phần lễ là dùng danh nghĩa của Kính Hải Vương Phủ mà không phải là dùng danh nghĩa cá nhân của Hoàng Phủ Minh tặng đi, có thể thấy được lực ảnh hưởng của lão tử Hoàng Phủ Minh rất lớn, mà Kính Hải Vương trong truyền thuyết cũng không phải một người mê muội, cho nên trong đó có một chút phải suy nghĩ sâu xa.
Đại sự thứ ba là Triều Vân Tông cùng Quảng Thành Cung chính thức trở mặt, hai đại phái loài người này thậm chí xung đột vũ trang, hai bên đều có người chết, có thương tổn. Hai tiên phái công khai thân thiết như “tuần trăng mật” trong mấy năm nay cứ thế mà chấm dứt.
Ninh Tiểu Nhàn nghe được tin tức này, lập tức liền hiểu rõ hai điều: thứ nhất, Hồ Hỏa Nhi đã đem ngọc giản của Nam Cung Chân chuyển giao cho chưởng môn Bạch Kình của Triều Vân Tông. Hai người này mấy trăm năm giao tình thâm hậu, hắn tự nhiên sẽ đi hoàn thành việc nhờ vả của lão bằng hữu trước khi lâm chung.
Chuyện thứ hai là Quảng Thành Cung quả nhiên không chỉ bị Âm Cửu U xâm nhập, hơn nữa cơ bản đã bị khống chế trong tay rồi, nếu không trong tay Bạch Kình cầm chưởng môn thiết lệnh của Quảng Thành cung chẳng khác gì đích thân chưởng môn Quảng Thành Cung tới, người trong Quảng Thành Cung có thể nào không nghe lời chứ? Hiển nhiên trong hai năm qua Âm Cửu U đã động không ít tay chân ở Quảng Thành Cung.
Nàng nghe đến đó cũng thở ra một hơi dài, trước đây Âm Cửu U vội vàng ở Quảng Thành Cung tranh quyền đoạt lợi, không rảnh chú ý đến con tép nhỏ như nàng. Nàng nguyên bản lo lắng yêu nhân này thu thanh toán xong Quảng Thành cung sẽ quay đầu đối phó nàng, hiện tại xem ra, Triều Vân Tông đã kéo cừu hận thay nàng, hấp dẫn đa số hỏa lực, nàng liền có thể sống yên ổn thêm một thời gian rồi.
Sáng sớm hôm nay mặt trời còn chưa đi ra, Ninh Tiểu Nhàn đã phải nghênh đón một khách tới thăm bất ngờ.
“Ta họ Ngôn, xin giúp ta thông truyền với Ninh đại nhân của Ngoại Sự Đường.” Người này nói với thủ vệ trong Ba Xà rừng rậm của Ẩn Lưu.
Thủ vệ chỉ đáp bốn chữ: “Nhanh chóng thông truyền.”
Theo Ba Xà ngoài rừng rậm vây mãi cho đến nội địa Ẩn Lưu, lộ trình rất dài rất dài, may mà Ninh Tiểu Nhàn được tin tức về sau không nói hai lời đã hướng phía này đi tới, hai người ở nửa đường liền gặp mặt.
“Ngôn tiên sinh!” Nàng cười tủm tỉm mà chạy ra đón chào. Vị trước mắt này, khi nàng còn là thân thể phàm nhân đã để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc. Người có thể được Trường Thiên coi trọng, tất có chỗ bất phàm.