“Ninh cô nương, quả nhiên đã lâu không gặp.” Nam tử đi dọc theo đường mòn trong rừng phía trước bước chân dạo chơi có chút dừng lại, trên mặt cũng lộ ra bộ dáng tươi cười. Hôm nay hắn mặc một bộ áo trắng, từ đuôi tóc đến tay áo đều không nhiễm một hạt bụi. Lại nói, khi nàng còn đi theo thương đội Vân Hổ đã cảm thấy vị Tây Tịch tiên sinh này xác thực có vài bộ dáng kỳ nhân, vô luận đoàn xe đi đến nơi hoang dã như thế nào, sợi tóc, quần áo của hắn vĩnh viễn là một tia bất loạn, không một vết nhơ.
Ba năm thời gian tựa hồ chưa từng lưu lại ấn ký gì ở trên người hắn. Với tầm mắt hiện tại của Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn, bí ẩn trên người Ngôn tiên sinh ngược lại càng phát ra nhiều hơn.
Đầu tiên, nàng có thể khẳng định một điều là Ngôn tiên sinh tuyệt đối không phải người. Lúc nàng còn là phàm nhân, với mắt thường của phàm thai, sẽ cảm thấy Ngôn tiên sinh rất hòa khí, rất thiện lương, có một ít thần bí, ngoài ra cũng nhìn không ra điều gì khác nữa. Hôm nay lại khác biệt xa, nàng ở bên trong Ẩn Lưu ngây người thời gian dài như vậy, hơn nữa tại nơi được xưng là đại bản doanh yêu quái, hình dáng loại yêu thú nào mà chả nhìn qua? Nhãn lực hiện tại của nàng lúc này có thể nhìn ra khí chất trên người Ngôn tiên sinh rõ ràng không phải là thứ một nhân loại nên có.
Ngôn tiên sinh gặp nàng, lại không có biểu lộ ra nửa điểm kinh ngạc, giống như chuyện nàng là phàm nhân không linh căn đột nhiên có được tu vi Hợp Đạo sơ kỳ là chuyện rất bình thường, giống như khí tức hỗn loạn trên người nàng không gì đáng ngạc nhiên.
Tiếp theo, tu vi của Ngôn tiên sinh sâu không thể lường. Cho dù với bổn sự hiện tại của nàng cũng nhìn không thấu cái gia hỏa mặc áo trắng trước mặt,bản thể là gì, đạo hạnh đến cảnh giới gì. Mỗi khi Ngôn tiên sinh đi một bước, đều kỳ dị là như cùng cảnh vật xung quanh dung hòa làm một thể, muốn trông thấy bản thân hắn, ngược lại như ánh trăng trong nước, nhìn không rõ, ánh mắt hắn khi nhìn người cũng sẽ cho ngươi cảm thấy đơn sơ lại hồn nhiên. Trường Thiên từng đề cập qua, đây là cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Chính là thân thể tâm cảnh đều ở trên trời, nhìn phía dưới xem xét nhân vận, hiểu ra thế đạo, tâm trong vắt như kính, trong mênh mông chúng sinh cũng không có mấy người có thể làm được điểm này.
Càng quan trọng hơn là rừng rậm Ba Xà đối với những yêu quái tông phái khác như là cấm khu, sinh trưởng chi lực tồn tại ngăn cách tính tò mò của tất cả yêu quái không có ý định gia nhập Ẩn Lưu. Cho dù là Mịch La được lão phủ chủ truyền thừa đã có cảnh giới Hợp Đạo đại viên mãn cũng không thể trực tiếp đến rừng rậm tìm nàng. Vậy mà Ngôn tiên sinh ra vào như vào chỗ không người, ý thái tiêu sái, tựa hồ căn bản không đem sinh trưởng chi lực làm cho yêu quái bị trói buộc để vào mắt, cái này là do nguyên nhân gì đây?
Kỳ quái, nàng cảm thấy Ngôn tiên sinh đối với nàng không có nửa điểm ác ý. Cái người này mỗi lần xuất hiện đều có nguyên nhân, lần này tại sao lại đến tìm nàng?
Nàng đem Ngôn tiên sinh đón trở về chỗ ở của mình. Dâng một ly linh trà, hai người trò chuyện về tin đồn thú vị khi đi theo thương đội Vân Hổ, cười nói không ngừng.
Qua một hồi, trong phòng đột nhiên yên lặng xuống nàng mới giơ ngón tay lên gõ mặt bàn, nhẹ nhàng nói: “Ngôn tiên sinh, ngài tới thăm ta, ta rất vui mừng.”
Ngôn tiên sinh rủ xuống mắt: “Chỉ là du lịch ghé qua thuận tiện đến thăm mà thôi.”
Nàng cười cười: ” Hả? Nói như vậy, ngài không phải cố tình tới tìm ta hay sao?”
Ngôn tiên sinh trầm mặc một hồi. Mới toát ra một câu: “Hắn… Còn chưa xuất quan sao?”
Nàng trong lòng chấn động, lực đạo không khống chế tốt, thiếu chút nữa đầu ngón tay đâm thủng một lỗ trên bàn: “Hắn? Hắn nào?” Trong nội tâm lại biết rõ rành mạch người Ngôn tiên sinh hỏi chính là Trường Thiên.
Đậu xanh rau má, từ lúc nào bí mật của Thần Ma ngục không có giá trị như vậy, Công Thâu Chiêu biết rõ, Ngôn tiên sinh cũng biết? Hơn nữa Công Thâu Chiêu biết rõ thì còn có lý, dù sao hắn cũng là một trong những phân thân của Âm Cửu U đối với Thần Ma ngục còn rõ hơn nàng. Nhưng Ngôn tiên sinh thì sao, không phải là cùng phe đó chứ?
Huống chi, việc Trường Thiên bế quan ngoại trừ nàng cùng người mấy tiểu đồng bọn ra thì không còn người nào biết. Ngôn tiên sinh từ nơi nào biết được bí mật này?
Nàng suy nghĩ vừa chuyển, ý niệm đầu tiên là giết người diệt khẩu. Ý niệm thứ hai là hủy thi diệt tích. Nhưng mà bộ dáng của Ngôn tiên sinh thoạt nhìn sâu không thể lường, nàng hiện tại chỉ có một người, nếu như gọi Đồ Tẫn cùng Thất Tử tới, lại thêm mười mấy Ẩn Vệ có thể hạ được hắn sao? Ừ, vẫn là cảm thấy có chút nguy hiểm.
Ngôn tiên sinh không nói, nhưng trong ánh mắt của hắn còn mang theo ba phần vui vẻ. Nàng kìm chế xúc động, lạnh lùng nói: “Làm sao ngài biết? Ngài quen biết hắn?”
Ngôn tiên sinh nhẹ gật đầu: “Ta và Thần Quân vốn là người quen cũ.”
Một câu nói kia làm nàng hoảng sợ. Trường Thiên là đại yêu quái tiền sử, gia hỏa có thể trở thành ” người quen cũ” của hắn, ít nhất cũng sống hơn ba vạn tuổi đó? Hơn nữa Ngôn tiên sinh tựa hồ còn ngại tin tức này không đủ lớn, còn thêm mắm thêm muối mà nói câu: “Kỳ thật, tuổi của ta lớn hơn Hám Thiên Thần Quân một chút.”
Cảm tạ Chân Nhất Bí Quyết, cảm tạ gặp qua tâm pháp Thấy Mầm Biết Cây, cảm tạ Trường Thiên suốt ngày ân cần dạy bảo, khiến thần kinh của nàng thô như dây thép, đã trải qua khiếp sợ ban đầu về sau rõ ràng rất nhanh bình phục lại. Khóe miệng nàng kéo ra: “Xin hỏi, ngài rốt cuộc là?” Hiện tại đối diện nàng là một lão yêu quái tiền sử đúng không? Nói cách khác, chính nàng cộng thêm Đồ Tẫn cùng Thất Tử, Lang Gia, Hạc môn chủ cùng nhau ra tay, cũng vô dụng đúng không?
Ngôn tiên sinh lại lộ ra vẻ ôn hòa, phong độ nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó nói: “Ta đói bụng.”
“…” Ngoài phòng gió lạnh thổi qua, xoáy lên một hồi lá rụng, nàng cảm giác mình lập tức hóa đá.
Ngôn tiên sinh biểu tình chăm chú, rõ ràng không phải đang nói đùa.
Bờ vai của nàng suy sụp xuống. Đối phương không giống như người vô duyên vô cớ làm việc, đề phòng bên trong Ẩn Lưu nấu thức ăn thật sự quá kém, nàng vẫn tự mình vào trong rừng đánh hai con gà ta, lại ở bên sông bắt vài con ốc, lúc này mới nhanh tay nhanh chân mà chuẩn bị.
Gần nửa canh giờ sau, hai con gà
nướng chanh, một dĩa hành tây gừng xào ốc, còn có món Tửu Từ Phi Toa mà nàng đã ướp sẵn, lại phối hợp với hương thảo hấp ốc sên vỏ trắng, long trọng để trên bàn. Ngôn tiên sinh cầm cây đũa nếm nếm, mới khen nói: “Trù nghề của Ninh cô nương so với lúc còn ở thương đội đã bay vọt, xem ra cảnh giới tu vị tăng lên, có trợ giúp đối với trù nghệ lại của cô nương.” Sau đó bắt đầu gió quét mây tan. Bộ dáng hắn ăn cơm tuy nhã nhặn, tốc độ lại không chậm, Ninh Tiểu Nhàn chỉ thêm cho hắn hai ba lần rượu, thức ăn trên bàn liền thấy đáy.
Nàng buông bầu rượu, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: “Đừng vòng vo nữa, có chuyện nói mau đi.” Người này thoạt nhìn cũng không có ác ý, chỉ là ấp a ấp úng quá làm người ta ghét.
Ngôn tiên sinh chậm rãi nói: “Cũng không phải ta cố ý vòng vo, chỉ là tộc của ta tuy ưa thích hành tẩu thế gian, thể nghiệm và quan sát thế tình, lại không thể tùy tiện mở miệng nói cho người khác, trừ phi nhận được ân huệ của người ta. Nếu không có bữa cơm ân huệ của cô nương, ta cũng không có thể mở miệng nói.”
Nàng giật mình: “Khó trách khi còn trong thương đội, ngài cản công kích của gấu yêu thay Trương Sinh. Những người khác ở đằng sau gặp tổn thương, ngài liền chẳng quan tâm rồi.”
Nàng nói quá trắng, trên mặt Ngôn tiên sinh rõ ràng hơi đỏ lên, ho nhẹ một tiếng: “Hắn trước kia có ơn với ta, nên phải báo đáp. Nhưng sau lần đó, ân nghĩa đã trả, không còn liên quan với nhau.”
Ninh Tiểu Nhàn liếc xéo hắn: “Ngài rốt cuộc là yêu quái gì?”
Ngôn tiên sinh mỉm cười, lộ ra hai hàm răng trắng.
“… Cũng không thể nói đúng không?”
“Thân phận tộc ta, chỉ có thể do người bên ngoài tự hành hiểu rõ, không thể chủ động nói.”
Miệng hắn bị Thiết tướng quan khóa chặt lại sao, nếu không làm sao có thể phòng nghiêm đến vậy? Đáng tiếc Trường Thiên bế quan, nếu không liền có thể đem chân thân hắn nói cho nàng biết, còn để hắn giả thần giả quỷ như vậy? Nàng tức giận mà hừ một tiếng: “Đã không muốn cùng thế nhân xuất hiện, tại sao ngài lại chủ động tới tìm ta?”
Ngôn tiên sinh lại dẫn sang một câu chuyện khác: “Thần Quân, còn đang bế quan sao?”
“Đúng vậy.” Nàng thở dài, “Vốn tưởng rằng nửa năm có thể xuất quan, nào biết qua lâu như vậy, còn không có động tĩnh. Nghe nói ăn Đạo Quả về sau bế quan càng lâu, hiệu quả càng tốt.” Nàng dùng khóe mắt nhìn Ngôn tiên sinh, “Ta xem bộ dáng ngài như không gì, ngài có thể nói cho ta biết lần này hắn bế quan trúng phải lợi ích gì không?”
Ngôn tiên sinh nghiêm mặt nói: “Ta không phải vạn năng, chỉ biết về sự việc của thế giới này! Thần Quân hiện tại không ở thế giới này, ta tất nhiên không hiểu được.”
Ninh Tiểu Nhàn thất thanh nói: “Ngài, ngài thậm chí ngay cả phương thức ngộ đạo của hắn là Thần Du Thiên Ngoại cũng biết!”
Ngôn tiên sinh ôn hòa mà nhìn nàng. Người con gái trước mắt này đình đình ngọc lập, trong mắt hào quang lưu chuyển, đã là giai nhân thanh lệ tuyệt tục. Nàng hôm nay ăn mặc một thân tím nhạt, tóc dài đen dài đến eo, rủ xuống ở sau lưng như tơ như gấm, càng phát ra khí độ ung dung nổi bật của nàng, cùng với lúc mới gặp gỡ hắn đã có sự thay đổi lớn, duy chỉ có một vòng linh khí giữa lông mày chưa từng giảm đi.
Cũng khó trách Hám Thiên Thần Quân thích nàng, đứng bên cạnh nữ nhân như vậy lại để cho người ta có cảm giác an tâm tĩnh khí. Haizz, nếu có thể Ngôn tiên sinh cũng không hi vọng…
Không biết có phải ảo giác hay không, Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy trong mắt của hắn tựa hồ đã hiện lên ý nghĩ không rõ. Lúc này hắn mới thật dài mà thở dài một hơi nói: “Xem ra, quả thật là ý trời. Ninh cô nương, tộc của ta có năng lực đặc thù, có thể nhìn thấy dược chuyện ở quá khứ, chỉ là không thể hiểu rõ nhân tâm, không thể thông hiểu tương lai. Ta mặc dù không có năng lực biết trước, nhưng cũng hiểu được tương lai mấy tháng này, nếu có thể đi theo hướng đông, sẽ vô cùng có ích lợi đối với tâm nguyện của cô nương.”
Nàng nhanh nhìn chằm chằm hắn, sau nửa ngày mới chậm rãi mở miệng nói: “Ý của ngài là, ta phải rời khỏi Ba Xà sơn mạch, đi về hướng đông?”
Ngôn tiên sinh nhẹ gật đầu: “Không sai.”
“Đi đâu?”
“Có lẽ rất nhanh cô nương liền biết.”
“Đi về hướng đông, có thể thành toàn tâm nguyện gì của ta?”
Ngôn tiên sinh thấp giọng nói: “Tâm nguyện lớn nhất của cô nương là cái gì?”
Còn có thể là cái gì? Hẳn là… Cái yêu quái chết tiệt này không thể nói rõ hơn một chút sao?
Trong nội tâm nàng bang bang nhảy dựng lên, nghĩ đi nghĩ lại liền nhăn lại lông mày: “Thế nhưng mà, ta đã hứa với Trường Thiên, trước khi hắn về tuyệt không rời khỏi Ẩn Lưu.”
Cổ họng của Ngôn tiên sinh giật giật một chút, mới nói: “Theo ta được biết, cô nương hứa với hắn là ‘trong vòng nửa năm tuyệt không rời khỏi Ẩn Lưu’ đúng không? Hôm nay thời hạn nửa năm đã đến, hiện giờ cô nương rời khỏi, cũng không tính là phá lời thề.”
“Ngài, cái này mà ngài cũng biết!” Ninh Tiểu Nhàn thấp giọng hô một tiếng, nhớ tới hai người nói xong câu đó về sau đủ loại ngôn ngữ ái muội, không khỏi sắc mặt đỏ bừng. Ngôn tiên sinh sẽ không phải ngay cả lời nói giữa cặp tình nhân cũng nghe lén đó chứ?