Edit: MèoBeta: Tiểu TuyềnNgôn tiên sinh giống như hơi thở dài, chuyển động đôi mắt nhìn nàng một cái: “Lời đã nói xong, ta đi đây.”
“Đợi đã!” Nàng sợ hết hồn, không nhịn được đứng ở trước mặt hắn, “Ngài muốn đi rồi hả? Ta còn có nhiều chuyện muốn hỏi ngài.”
Ngôn tiên sinh lắc đầu nói: “Ân tình một bữa cơm của cô nương, ta đã trả rồi, chỉ nói ra tin tức này đã thuộc loại đặc biệt, không thể tiết lộ nội dung nhiều hơn nữa.” Hắn tới một chuyến này chính là thuận theo Thiên Cơ, nếu không một chữ hắn cũng không dám nhiều lời.
Khó trách Trường Thiên không chào đón người này, đến tên của hắn cũng chưa bao giờ nói, lằng nhằn hồi lâu, giấu đầu lòi đuôi giả thầy bói là người đáng hận nhất! Ninh Tiểu Nhàn vội la lên: “Ta chỉ hỏi ngài một chuyện, ngài đã biết rất nhiều chuyện, như vậy ta làm sao lại đến cái thế giới này, ngài biết không?”
Điều bí ẩn này giấu ở trong lòng nàng đã lâu thật lâu rồi. Người nào mang nàng tới đây, có mục đích gì, hành động lần này của nàng có lợi có hại, và sẽ sinh ra ảnh hưởng gì đối với Trường Thiên? Những vấn đề này suy nghĩ quá lâu, sẽ làm đầu choáng váng não đau. Cho đến trong mấy tháng này tâm thần từ từ làm bình tâm lại, nàng mới học xong không suy đoán nữa.
Ngôn tiên sinh bỗng chốc không nói.
“...... Ngài thật sự biết!” Ninh Tiểu Nhàn trừng lớn mắt, kích động đến thiếu chút nữa đưa tay túm tay áo hắn: “Nói đi, ta muốn biết sự thật. Ngài còn muốn ăn thêm mấy bữa cơm? Ta đều làm cho.”
Ngôn tiên sinh ho một tiếng nói: “Mọi việc sẽ có lúc tra ra manh mối, Ninh cô nương, cô nương vẫn kiên nhẫn đợi.”
“Ngài không phải là Đại hòa thượng, nói thiên cơ cái gì chứ?” Nàng cả giận nói, “Ta còn không biết có mạng sống đến lúc tra ra manh mối hay không, không bằng hiện tại ngài thành toàn cho ta đi?”
“Đại hòa thượng là cái gì, thiên cơ là cái gì?” giọng của Ngôn tiên sinh mang mơ hồ, nàng lại thấy trong mắt của hắn rõ ràng có ánh sáng sắc bén chợt lóe lên “Ninh cô nương, ngươi cũng nghe qua một câu nói ‘ thiên cơ bất khả lậu ’, chuyện này ta là thật không thể nói. Cáo từ.”
Nàng thật là chịu đủ cái đít chó thiên cơ rồi! Cơn giận cuồn nộ trong lòng nàng tỏa ra. Lật lại liền đi chụp ngay mạch cánh tay hắn, trong miệng cười nói: “Ngôn tiên sinh quá vội vã, như vậy làm ra vẻ ta đãi khách không chu toàn.....” Nàng hiện nay xuất thủ cực nhanh. Lần này cổ tay vừa chuyển đã chộp qua, cơ hồ là tâm niệm vừa động. Đầu ngón tay đã chạm đến làn da trắng rõ của Ngôn tiên sinh. Ban đầu nàng còn có chút kiêng kỵ đối với hắn, nhưng ở trước mặt bí mật trọng đại quấn lấy mình cả ngày lẫn đêm, rốt cục đành phải vậy.
Rồi hãy nói, nàng cũng cho là người này đối với nàng xác thực không có ác ý, cuối cùng sẽ không xuất thủ hại nàng.
Ngôn tiên sinh động cũng không động, không có phản kháng, trong nội tâm nàng âm thầm thấy kỳ lạ: lão yêu quái tiền sử dễ dàng bị bắt như vậy?
Vậy mà Ngôn tiên sinh nàng mới khó khăn lắm bắt được cánh tay, khóe miệng đột nhiên treo lên vẻ mỉm cười. Sau đó ngón tay của nàng giống như là đè xuống không khí, thoáng cái sờ không tới rồi!
Ngôn tiên sinh vẫn duy trì tư thế đứng ở tại chỗ, thân hình đã từ từ mà biến mất, giống như là nước đọng trên bàn từ từ biến mất, cuối cùng biến mất ở trong không khí.
Thật là thần thông lợi hại! Đây không phải là ảo thuật, bởi vì nàng rõ ràng biết mười mấy hơi thở trước Ngôn tiên sinh còn đang dùng bữa uống rượu. Ảo ảnh có khả năng làm những chuyện này không? Nàng cũng từng nghe Trường Thiên nói, có một môn thần thông kỳ dị tên là”Hóa trống rỗng đi vào giấc mộng”, khi thi triển môn thần thông này hình dạng bản thân sẽ hóa nhập hư vô, mình công kích không được người khác, nhưng người khác cũng đánh không được mình. Là một môn thuật pháp bình thản không đả thương, nghe cũng rất có giá trị thực dụng, nhưng tu luyện thật sự quá khó khăn. Rất ít người chịu bỏ ra công sức lớn như vậy đi nghiên tập ( nghiên cứu + tập dượt). Liên tưởng tới Ngôn tiên sinh nhập thế nhưng tôn chỉ lại ở ẩn kỳ quái, hắn đi nghiên cứu môn thuật pháp này, tựa hồ cũng không kỳ quái.
Ninh Tiểu Nhàn môi mím thật chặc, bước ra bên ngoài nhìn thăm dò, quả nhiên thấy một bộ bạch y đang phiêu đãng đi xa, phương thức đi tới giống như lóe lên, một cái lắc mình đã đi tới chừng mười trượng. Loại phương thức tiến lên Súc Địa Thành Thốn, nàng cũng có đọc lướt qua một chút, chẳng qua là không có người nào dùng được thần diệu như vậy. Hiện tại cho dù nàng muốn chặn lại. Đều có chút lực bất tòng tâm, huống chi hắn đã cất bước đi trước xa như vậy.
Chỉ mất thời gian mấy hơi thở. Bóng dáng của Ngôn tiên sinh đã biến mất ở phía xa, không còn thấy nữa. Chỉ có giọng nói ôn hòa của hắn vang lên ở bên tai Ninh Tiểu Nhàn: “Ninh cô nương, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn. Mọi sự trong thế gian có được tất có mất, nếu là suy tính cân nhắc, ngươi cuối cùng sẽ tâm tưởng sự thành.”
Cho nên nói, nàng ghét nhất loại lời tiên đoán thầy bói này, không muốn cho người đoán ra. Trực tiếp đem lời nói rõ ra, hắn có thể có tổn thất gì?
Mặt khác, lão thầy bói này bồng bềnh thoát đi một chuyến, chỉ để lại cho nàng một đề nghị hàm hàm hồ hồ, không đáng tin như vậy sao?
####
Kết quả, Ngôn tiên sinh chỉ như thế nào, xế chiều hôm đó nàng sẽ biết.
Địa Âm tín sứ hướng nàng khom người thi lễ một cái liền mở miệng, giọng nam trầm thấp của Ninh Vũ đã truyền ra.
Trừ báo cáo sự vụ bên ngoài của Ninh Viễn Đường, hắn đã tính một quẻ cho nàng. Được thuật bói toán từ lão rùa thần, dĩ nhiên nếu so với một loại bói toán hàng vỉa hè thì chính xác hơn, nên sẽ không có chuyện lừa gạt như nhiều người đã gặp. Nhưng cái quái tượng này rất kỳ quái, Ninh Vũ biết nàng không thích nghe những thứ từ ngữ huyền ảo tối tăm, cho nên nói đơn giản, kế tiếp nàng nên “đi về hướng Đông”, đây là điều không có gì dị nghị, bởi vì đề nghị này cùng Ngôn tiên sinh không mưu mà hợp, hai người một trước một sau tới, quả thực giống như hai người đã thương lượng tốt. Thế nhưng tiếp tục đoán thì quẻ lại kỳ quái, một viết”u ám *”, một viết”Đạt được ước muốn”.
Đây quả thực là hai từ hoàn toàn ngược nghĩa, nhưng nàng biết hai từ này đặt ở cùng nhau, tất nhiên không thể dùng đơn giản “trong dữ có lành” hoặc là”giữa lành mang dữ” để giải thích, nếu không Ninh Vũ đã sớm nói rồi.
Đi hướng Đông sao? Nói đúng là, chỉ cần mình đi về phía đông, vô luận lên đường đi nơi nào, cũng là giữa tối tăm thuận theo thiên ý? Tu luyện cho tới tình cảnh như hôm nay, cảm giác của nàng đối với cái gọi là Thiên Ý, Thiên Cơ càng sởn hết gai ốc. Tựa hồ vô luận người tu tiên tu luyện tới trình độ
cao thâm bực nào, cũng giãy giụa không thoát việc bị ông trời chơi, làm cho vận mệnh nắm giữa trong lòng bàn tay. Đây đối với người lập chí yêu cầu Tiên đắc đạo, phi độ Bỉ Ngạn mà nói, là bực nào bất đắc dĩ.
Ngôn tiên sinh, không phải là một ví dụ tốt nhất sao? Rõ ràng tu vi đã làm đa số người tu tiên khó khăn nhìn qua bóng lung hắn, nhưng vẫn không dám nghịch thiên ý.
Nàng nghĩ như vậy, Ninh Vũ cũng mượn Địa Âm tín sứ nhắc tới, qua mấy tháng nữa là đại thọ chín mươi của lão thái quân Kính Hải vương phủ, rất nhiều Tiên phái Yêu Tông cũng sẽ phái người đi chúc mừng. Ninh Viễn Đường cũng nhận được thiệp mời, thế nhưng đối phương chỉ định người muốn mời là nàng, Ninh Vũ hỏi nàng, có cần hắn đại biểu đi trước hay không?
Cái tin tức này, Ninh Tiểu Nhàn không có vội vã trả lời, mà nhắm mắt một lúc lâu, rồi mới từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai dạng đồ vật.
Cái thứ nhất, là mẩu giấy trên dạ tiệc nửa năm trước, Hoàng Phủ Minh kêu người hầu chuyển giao cho nàng, mặc dù không biết là trang giấy từ đâu làm ra, nhưng phía trên nói năng khẩn thiết muốn mời nàng, tham gia đại thọ chín mươi của lão thái quân Kính Hải vương phủ. Thật là nhìn không ra tiểu tử này mặc dù một bộ dáng kiêu ngạo, nhưng chính thức đối đãi cũng vô cùng thành thạo.
Cái thứ hai, là thư mời mà Thiên Thượng Cư đấu giá cho người đưa tới. Hôm nay Ẩn Lưu đã có thái độ nhập thế rồi, nên ban đấu giá khứu giác bén nhạy đặc biệt mời Ẩn Lưu đến đây tham gia buổi đấu giá khổng lồ cứ bốn năm cử hành một lần, hơn nữa bởi vì chuyện đan dược Ẩn Lưu tốt, nổi tiếng toàn bộ đại lục, vì vậy cùng đưa tới còn có thư chiêu mộ, hy vọng có thể từ Ẩn Lưu thu thập đan dược thượng hạng.
Thư mời chế tác rất có tiêu chuẩn, mặt bìa màu đỏ chót mở ra, chính là một trận mây mù lượn lờ, đem từ ngữ trong thư từng chữ từng chữ ở giữa thân thể mây mù ngưng kết trong không trung, sau năm mươi hơi thở mới dần dần tản đi, cũng có mịt mù tiên nhạc vang lên theo, như có như không, làm cho người tâm thần sảng khoái. Hiệu ứng hình ảnh thần kỳ vậy, phí tổn rất đắt giá.
Nàng biết là do trong thư có trận pháp khéo léo rồi. Đi theo Trường Thiên lâu như vậy, mặc dù nàng không thích học trận pháp, nhưng mưa dầm thấm đất, tóm lại vẫn có thể nhìn ra một chút môn đạo. Chẳng qua từ trên tấm thiệp lớn cỡ bàn tay lại có thể an trí hai trận pháp mô hình nhỏ, tuy nói là không phức tạp, nhưng sắp xếp trộn lẫn, cũng coi như độc đáo. Chính nàng dù thích hành thương luận đạo, tất nhiên biết ngón công phu này của Thiên Thượng Cư thật sự làm rất tinh vi, trừ hiển lộ rõ ràng thực lực hùng hậu ra, hơn nữa cho thấy nó chuyên nghiệp cùng tỉ mỉ, gãi đến chỗ ngứa của khách. Xét đến cùng, Thiên Thượng Cư cũng là thương hội, mà Ninh Viễn Đường dưới tay nàng, không biết lúc nào mới có thể làm đến nổi tiếng cùng danh tiếng như của người ta vậy.
Buổi đấu giá của Thiên Thượng Cư mấy năm một lần ở trên đại lục, chính là mấy tháng sau cử hành ở trong Kinh Đô. Trong Kinh Đô là thiên hạ phong vân hướng tới, thương nhân Phong Lưu tụ tập đầy đủ, nàng đi về phía tây, nghe vô số người miêu tả qua phồn hoa rầm rộ thiên hạ đệ nhất. Quan trọng nhất là, từ trên bản đồ mà xem, nó còn ở vào phía đông Kính Hải Dĩ, trong Trung Châu, nếu nàng đi tham gia mà nói…, cũng chính là “đi về hướng Đông”.
Rồi hãy nói phần thiệp mời của Kính Hải vương phủ. Từ khi Ninh Viễn Đường thành lập tới nay, phát triển phồn vinh mạnh mẽ, không ngoài suy đoán, nhiều nhất một năm rưỡi sau sẽ phải cùng giao thiệp với địa đầu xà mới của Kính Hải. Mượn một cơ hội này, cùng Kính Hải vương phủ làm tốt quan hệ, cũng là một chuyện tốt. Người kinh doanh đều biết, người không lo xa tất phải lo gần. Thay vì đến lúc đó mới chuẩn bị, còn không bằng hiện tại đem phần quan hệ này củng cố trước.
Mà sau khi rời đi Kính Hải vương phủ, nàng còn có thể đi vào Kinh Đô, tham gia hội đấu giá của Thiên Thượng Cư. Từ thời gian cùng đường thẳng mà nói, cũng thuận đường.
Như vậy, liền rời đi Ẩn Lưu, lên đường đi Kính Hải trước? Nàng suy nghĩ một lúc lâu, bỗng dưng trong lòng vừa động, nhưng ngay sau đó đem hai thứ đồ này để xuống, xoay người vào Thần Ma ngục.
Ở bên trong khu vườn tầng thứ năm, Tức Nhưỡng tận chức tận trách mà cung cấp nuôi dưỡng linh hoa dị thảo. Trong một góc nhỏ của vườn cây, Xuân Hoa Thu Thực nhẹ nhàng lung lay.
Lại là một năm thu đi xuân tới, nàng gieo xuống quả cây này lần thứ ba, rốt cục cũng kết quả. Mới vừa rồi nàng vì nhận được tin tức Tức Nhưỡng ba động, mới đuổi vào thu hoạch.
“Bộp” một tiếng vang nhỏ, quả chín rơi.
Ninh Tiểu Nhàn đã sớm chuẩn bị xongt một thanh Ngọc Như Ý, trái cây mới rơi xuống, nàng vươn như ý ra đón. Đa số khi thu linh thảo linh quả, đều không được chạm kim thiết, Xuân Hoa Thu Thực cũng giống như vậy.
Đạo quả hơi dính vào vòng tròn Ngọc Như Ý, đã tự động dính vào phía trên ngọc, quả này cho dù thu xong rồi. Trái cây của Xuân Hoa Thu Thực, cõi đời này nhiều nhất chỉ tồn tại chín miếng. Sau lần trước nàng thu hoạch, Trường Thiên sử dụng một quả, Lang Gia cầm đi một quả nhưng còn chưa dùng, cho nên trong tay nàng còn dư lại bảy quả, còn lần này cây ăn quả chỉ sinh ra một quả.
Sau đó, cây Xuân Hoa Thu Thực bắt đầu khô héo khi hoàn thành nhiệm vụ. Đầu tiên là lá cây rụng sạch, sau đó chạc cây chết héo, đến cuối cùng tâm cây mất sức sống, từ trong tới ngoài từ từ rửa nát.