Đặng Hạo nhướng mi lên, cảm thấy buông lỏng. Kể từ mấy ngày trước đây sau khi cùng cô nương này làm giao dịch, hắn thỉnh thoảng sẽ nhớ tới nàng, cảm giác, cảm thấy trên người nữ hài mười sáu tuổi này cất giấu không ít bí mật. Giờ phút này thương đội sắp rời đi, nàng lại có chuyện gì muốn tìm hắn?
“Đặng đại ca, thương đội phải đi về phía tây sao?” Ra bên ngoài, miệng ngọt một chút luôn luôn không sai .
“Đúng, chúng ta thật lâu đi chưa đi về phía tây rồi, lúc này có hộ khách nhờ vả ta đi phía tây thu chút ít hàng hóa. Ninh cô nương có việc gì?” Thương đội này của hắn có hơn hai trăm người, đại đội nhân mã đã lên đường, hắn với tư cách dẫn đầu phải chạy đi đầu.
“Không biết quý hiệu buôn có thiếu nhân thủ không? Ta cùng bọn đệ đệ muốn đi nhờ xe về phía tây.” Nàng và Trường Thiên thương lượng qua, trước lúc bản thân còn chưa đủ mạnh, đi lại giữa các châu quận phải đi theo thương đội mới là an toàn nhất.
Hắn đánh giá Ninh Tiểu Nhàn từ trên xuống dưới một phen, mới lắc đầu nói: “Ninh cô nương, có thể ngươi không biết quy củ của chuyến đi chúng ta, trong lúc thương đội đi vận chuyển, không thể thuê mướn nữ tử để làm công.”
Nụ cười nơi khóe môi của Ninh Tiểu Nhàn đọng lại, thật đúng là nàng không biết thương hành có loại quy củ này. Thật là trắng trợn kỳ thị phái nữ a! Lại nghe Đặng Hạo nói tiếp: “Mặc dù thương đội không mướn nữ công, nhưng không thể cự tuyệt nữ khách. Nếu các ngươi tự nguyện coi mình là “hàng hóa” để thương đội chúng ta vận chuyển, ta liền mang bọn ngươi theo, như thế nào?”
Như vậy cũng được? Ninh Tiểu Nhàn kinh ngạc nhìn hắn một cái, biết Đặng Hạo có lòng giúp đỡ, không khỏi cảm kích nói: “Đa tạ. Ta là khách nhân bất ngờ tới thêm phiền toái, một chút bạc này xin mời chúng huynh đệ thương đội uống trà.” Nàng lấy năm trăm lượng bạc từ trong lòng ngực ra, giao cho Đặng Hạo.
Ai, tiền này còn không có cầm nóng tay được mấy ngày đã phải đưa ra. Nhưng ra bên ngoài, bỏ tiền ra mới dễ dàng làm việc.
Đặng Hạo cũng không từ chối, nhận lấy bạc hỏi: “Vị tu sĩ tiền bối kia đâu rồi, không mang theo ngươi cùng đi sao?”
Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu nói: “Hắn có việc nên rời đi trước rồi. Dặn ta đến thành Lưu Vân trước chờ hắn.” Thành Lưu Vân là một thành lớn phía Tây cách nơi này ba nghìn dặm.
==
Trải qua trạm kiểm soát, thương đội không có phí sức lực gì đã thông qua rồi. Thương đội của Đặng Hạo có hai mươi chiếc xe ngựa, hai mươi cỗ xe la, hắn đặc biệt dành ra một chiếc xe la cho ba người Ninh Tiểu Nhàn nghỉ ngơi.
Nhắc tới cũng trùng hợp, chiếc xe ngựa vốn là thuộc về hỏa kế họ Trịnh thua mười lượng bạc cho Ninh Tiểu Nhàn, là người ít có thể tính toán trong thương đội, cho nên vốn có nhiệm vụ phân công quản lý tài vụ thu chi của thương đội, vì vậy được ưu đãi một người một chiếc xe. Nhưng cuối cùng nàng cũng không đòi tiền thắng của hắn, cho nên người này có ấn tượng và thái độ đều rất tốt với Ninh Tiểu Nhàn. Đặng Hạo muốn hắn đổi sang xe khác, hắn không nói hai lời đã đổi luôn cho nàng.
Đợi đến khi ngồi lên xe, nàng mới cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào. Từ khi tới huyện Tứ Bình đến nay, chuyện khó rối ren quấy nhiễu, làm cho nàng cơ hồ không có cơ hội thở dốc. Hơn nữa sau khi bị Thạch Quý San đánh trọng thương, nàng lại hao phí đại lượng tinh lực ứng phó huynh đệ Bạch Cảnh Bạch Hồng,