An Nhiên muốn giãy dụa, nhưng cơ thể này thì không như vậy.
‘Cô ấy’ muốn buông xuôi.
‘Cô ấy’ muốn được giải thoát khỏi cuộc sống đầy mỏi mệt.
‘Cô ấy’ thà chọn cái chết cũng không muốn bản thân rơi vào vòng tay của quỷ dữ…
Cô cảm nhận được cơ thể này hoàn toàn thả lỏng, đón nhận cái chết một cách thoải mái.
Nhưng… cô không muốn như vậy kia mà?
Các giác quan của cô đang dần mất đi và lồ ng ngực cũng đã bị ép cạn không khí.
Tầm nhìn dần trở nên mờ ảo, đôi mắt xanh ấy như hòa vào làm một với đại dương…
Không… đừng mà… không…
“KHÔNG!!!”
Cô choàng tỉnh, ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh đổ đầy trên vầng trán, tóc mai dính bết vào hai bên mặt, lồ ng ngực không ngừng phập phồng, đôi mặt ẩn chứa sự dao động cảm xúc mạnh mẽ.
Nam Kinh Luân cũng vì tiếng hét của cô mà tỉnh giấc, mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn ôm lấy cô vỗ về: “Bảo bối, em sao thế, gặp ác mộng à?”
Bàn tay cô run rẩy túm lấy ống tay áo hắn, cặp mắt dường như không có tiêu cự, cả người đều cứng đờ như khúc gỗ.
An Nhiên chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn hắn, sự ủy khuất bỗng chốc hóa thành nước mắt, không thể kiểm soát được trào ra: “Em sợ lắm… Kinh Luân, em sợ…”
Hắn đau lòng vuốt mái tóc rối loạn, hôn lên xoáy tóc cô: “Không sao cả, nào, nói anh nghe.”
“Em gặp ác mộng.
Đáng sợ lắm.
Em nhìn thấy anh, thấy em, chị gái em, còn có… còn có… phải rồi, là biển.
Sau đó… gì nữa nhỉ, em không nhớ nổi, nhưng rất đáng sợ.”
Từng chữ cô thốt ra, trong lòng hắn lại thêm một phần bất an.
Nghe có vẻ… cô đang nhớ lại sao? Không thể nào, sao lại như vậy được?! Cô đang mơ thấy những chuyện trước kia.
Căn phòng vào buổi đêm vô cùng yên tĩnh, trên giường có hai bóng người đang dính sát lấ nhau, không gian chỉ có tiếng thút thít nhỏ nhẹ khẳng định nơi này có hơi thở của sự sống.
Cô nói trong tiếng nức nở: “Em chỉ nhớ, xung quanh đều là nước, rất lạnh, rất tối.”
Vòng tay ôm cô của hắn siết chặt thêm vài phần: “Ngoan, đừng khóc, có anh đây rồi.”
“Kinh Luân, anh không biết đâu, trong mơ… em đã chết… nhưng em không biết vì sao, em không nhớ được gì cả.”
Nam Kinh Luân vỗ nhẹ lên bả vai gầy đang rung rung đôi mắt hòa vào màn đêm vô tận, giọng nói ấm áp thì thầm bên tai cô: “Được rồi, đừng nói lời xui xẻo, đều chỉ là mơ thôi.”
Nói xong, hắn cúi xuống hôn nhẹ một cái lên môi cô, rồi lên má, lên trán, lên mũi, lên cằm, lên tai như một cách trấn an cô: “Chúng ta đi ngủ, nhé, bảo bối.”
An Nhiên hai tay túm chặt lấy áo hắn, ngước đôi mắt đỏ ửng ngập nước lên, mếu máo lắc đầu: “Không đâu, em sợ lắm.”
“Ngoan nào, anh sẽ thức canh em ngủ, được không? Mai em còn phải đi học kia mà, em cần nghỉ ngơi.”
Những lời nói nhẹ nhàng ấm áp như dỗ trẻ con của hắn vậy mà lại có tác dụng, tình trạng của cô khả quan không ít, ngoảnh đầu nhìn xung quanh, rụt rè nói: “Vậy… em muốn mở đèn đi ngủ, có được không…?”
“Được, em